Vì sao tôi chưa có người yêu?
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Vì sao tôi chưa có người yêu?
Vì sao tôi chưa có người yêu?
Mình
chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e
là mình không đủ sức để đợi chờ ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi
"khô khan" quá.
ảnh minh họa 26
tuổi, đẹp trai, thông mình, dí dỏm, tháo vát và tự tin có thừa nhưng
tôi vẫn chưa có người yêu; đây là sự lạ lẫm đối với nhiều người. Ai
không hiểu thì bảo chắc thằng này "có vấn đề", bạn bè thân thiết không
nỡ nói thế thì bảo "tại nó kén chọn". Nhưng thực sự thì tôi là một
người hoàn toàn bình thường cả về phương diện tâm sinh lý và mức độ kén
chọn. Vậy thì tại sao tôi lại chưa có người yêu? Thời thế thay
đổi nhanh quá, nhìn vào mấy cậu nhóc ít hơn tôi có chục tuổi mà cảm
thấy mình già hơn đến... 50 tuổi, một thế hệ chứ mấy. Nhìn mấy cậu
choai choai mới học cấp 2 gì đó bùng cháy trong cơn lốc tình yêu, tôi
chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, ra điều không hiểu gì cả (nhưng tôi biết
thừa, vì dù sao tôi cũng đã đi qua cái tuổi đó rồi). "Ai chưa
yêu chưa phải là người", vâng, ai sinh ra mà chả muốn làm người. Hành
trình tìm kiếm một nửa cuộc đời sẽ bắt đầu khi ta ý thức được mình là
con trai và thấy ai đó là con gái chứ không còn là trẻ con "hỉ mũi chưa
sạch" nữa. Những rung động đầu đời sẽ được đánh thức mạnh như tên lửa,
có thể làm một chàng trai khỏe mạnh trở nên đờ đẫn, ngu ngơ; hay làm
cho một cô gái mất ăn, mất ngủ và bắt đầu biết "lừa cha dối mẹ" để bước
chân vào chốn hẹn hò. Cấp 2 còn quá dại khờ không nói đến làm
chi, nhưng lên cấp 3 thì bắt đầu có chuyện. Nhờ học hành có thứ hạng
cộng với nhà có vườn hoa quả, tôi trở thành tâm điểm của bọn con gái.
Khởi đầu là các cuộc viếng thăm không chính thức thường xuyên (nhà gần
trường mà), gọi "chồng" xưng "vợ" tíu tít. Đặc biệt là chúng tìm cách
lấy lòng mẹ tôi làm tôi đôi lúc cũng thấy vui vui. Một số cô bắt đầu
viết thư và... tỏ tình. Ối trời! Lần đầu nhận được thư tình tôi cũng
"ngất ngây con gà tây", nhưng nhờ bản lĩnh cao thâm tập trung học hành
và bố mẹ kè kè ở bên mà tôi vượt qua tất cả, đảm bảo chưa một lần cầm
tay con gái. Chân ướt chân ráo bước chân vào ngưỡng cửa đại học,
gặp ngay một em ở cạnh phòng tấn công ào ạt. Em đang ôn thi để trở
thành họa sỹ nhưng ngay buổi đầu tiên đi dạo cùng nhau, em đã vẽ ra một
thiên đường trong đó có ngôi nhà nhỏ, một đứa con trai thông minh giống
bố, một đứa con gái xinh gái giống mẹ, ông bố làm những gì, mẹ làm
những gì... Em nói nhiều, nhiều lắm, tôi không nhớ nữa nhưng thực sự
choáng váng đến mức suýt nữa phải chuyển nhà. Bây giờ nghĩ lại không
hiểu tại sao ngày xưa mình lại "dị ứng" chuyện lấy vợ đến thế, chắc là
tại "đòn phủ đầu" hơi mạnh đối với một đứa con trai mới lớn như tôi. Từ
năm thứ hai, tôi không còn gọi con gái là "bọn", là "con" nữa. Thay vào
đó, tôi gọi là "em" nghe rất ngọt ngào. Trong lớp cũng hình thành một
nhóm nam nữ khá cân bằng, thường xuyên đi du lịch bụi tại hầu hết các
điểm du lịch quanh Hà Nội (trong phạm vi 150 km) hoặc kéo về nhà nhau ở
các tỉnh lẻ, say sưa nghiên cứu khoa học, phản biện lẫn nhau... Nhưng
đến tận khi ra trường cũng chẳng có đôi nào thành cơm thành cháo. Thấy
các bạn tuyệt vời đấy, lý tưởng đấy nhưng… chỉ thế, chẳng có gì khác.
Lần lượt nhìn các cô đi lấy chồng, lòng nhói đau thật đấy, hụt hẫng
thật đấy, cả một chút hờn ghen nữa nhưng quả thật hiểu nhau quá đâm ra
rất khó yêu. Nếu cứ như thế mà về ở với nhau có khi lại hay ho, chứ bảo
yêu thì đúng là khó hơn lên trời. Học cao học, lớp gồm 10 người,
có 3 cô con gái thì lại là bạn trong nhóm từ hồi đại học, nếu yêu thì
đã chả đợi đến bây giờ. Về quê định tăm tia mấy em hàng xòm thì các em
bảo "anh cứ đùa, anh cao vời vợi ai mà với tới". Mà hình như thế thật,
học càng cao thì càng khó lấy vợ. Nhìn lại mấy đứa bạn ở quê, học xong
lớp 12 chả thèm thi đại học thì đã có con vào lớp 1, làm tận đến chức
trưởng thôn. Mấy cậu học trung cấp, cao đẳng thì đã con bồng con bế,
nhà cửa đề huề, chỉ còn mỗi một mình ngồi đây hỏi tại sao lại ế! Đi
làm được vài năm, số lần đi ăn cưới bạn bè đã nhiều hơn cả số tuổi của
mình rồi. Cha mẹ chưa giục nhưng cuối tuần nhìn ra đường cứ thấy từng
đôi từng đôi sánh vai bên nhau, lòng cũng thấy buồn khó tả, cũng thấy
"sốt ruột" lắm rồi. Nhưng khốn nỗi nhìn quanh nhìn quẩn chả có cái đồn
nào mà đánh, mấy chị ở cơ quan thì đâu đã vào đấy cả, bạn bè thì tứ xứ
khắp nơi. Cuối tuần cũng chỉ còn lại 3 đứa bạn thân cô đơn bên ấm trà,
bàn chuyện nhân tình thế thái mà thôi. Thật ra tôi cũng có rất
nhiều cơ hội để tìm thấy một nửa của đời mình, để hoàn thiện chính mình
và trở thành người đàn ông đích thực; nhưng xem ra các "cơ hội" ấy
không hợp với tôi. Nhiều cô đã mang "mỡ" treo trước miệng mèo, khiêu
khích này nọ, nhưng có lẽ là một người tốt, tôi không muốn "làm hại con
gái nhà lành". Nhiều khi cũng muốn tặc lưỡi cho qua, đến đâu hay đến
đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dám làm bạn tốt mà thôi. Bây giờ
nhìn lại mới phát hiện ra vấn đề: Mình chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết
tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e là mình không đủ sức để đợi chờ
ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi "khô khan" quá. Tính đi tính lại
chỉ còn mấy em từ 22 đến 26 là hợp. Tuổi này cũng quen nhiều đấy. Nhưng
bây giờ đang là mùa xuân, cây đâm chồi và nảy... ra hoa, đi chơi cái
đã, có gì để hết xuân tính tiếp. Dù gì thì mình cũng đang còn trẻ mà.
GEO"s blog
Mình
chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e
là mình không đủ sức để đợi chờ ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi
"khô khan" quá.
ảnh minh họa 26
tuổi, đẹp trai, thông mình, dí dỏm, tháo vát và tự tin có thừa nhưng
tôi vẫn chưa có người yêu; đây là sự lạ lẫm đối với nhiều người. Ai
không hiểu thì bảo chắc thằng này "có vấn đề", bạn bè thân thiết không
nỡ nói thế thì bảo "tại nó kén chọn". Nhưng thực sự thì tôi là một
người hoàn toàn bình thường cả về phương diện tâm sinh lý và mức độ kén
chọn. Vậy thì tại sao tôi lại chưa có người yêu? Thời thế thay
đổi nhanh quá, nhìn vào mấy cậu nhóc ít hơn tôi có chục tuổi mà cảm
thấy mình già hơn đến... 50 tuổi, một thế hệ chứ mấy. Nhìn mấy cậu
choai choai mới học cấp 2 gì đó bùng cháy trong cơn lốc tình yêu, tôi
chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, ra điều không hiểu gì cả (nhưng tôi biết
thừa, vì dù sao tôi cũng đã đi qua cái tuổi đó rồi). "Ai chưa
yêu chưa phải là người", vâng, ai sinh ra mà chả muốn làm người. Hành
trình tìm kiếm một nửa cuộc đời sẽ bắt đầu khi ta ý thức được mình là
con trai và thấy ai đó là con gái chứ không còn là trẻ con "hỉ mũi chưa
sạch" nữa. Những rung động đầu đời sẽ được đánh thức mạnh như tên lửa,
có thể làm một chàng trai khỏe mạnh trở nên đờ đẫn, ngu ngơ; hay làm
cho một cô gái mất ăn, mất ngủ và bắt đầu biết "lừa cha dối mẹ" để bước
chân vào chốn hẹn hò. Cấp 2 còn quá dại khờ không nói đến làm
chi, nhưng lên cấp 3 thì bắt đầu có chuyện. Nhờ học hành có thứ hạng
cộng với nhà có vườn hoa quả, tôi trở thành tâm điểm của bọn con gái.
Khởi đầu là các cuộc viếng thăm không chính thức thường xuyên (nhà gần
trường mà), gọi "chồng" xưng "vợ" tíu tít. Đặc biệt là chúng tìm cách
lấy lòng mẹ tôi làm tôi đôi lúc cũng thấy vui vui. Một số cô bắt đầu
viết thư và... tỏ tình. Ối trời! Lần đầu nhận được thư tình tôi cũng
"ngất ngây con gà tây", nhưng nhờ bản lĩnh cao thâm tập trung học hành
và bố mẹ kè kè ở bên mà tôi vượt qua tất cả, đảm bảo chưa một lần cầm
tay con gái. Chân ướt chân ráo bước chân vào ngưỡng cửa đại học,
gặp ngay một em ở cạnh phòng tấn công ào ạt. Em đang ôn thi để trở
thành họa sỹ nhưng ngay buổi đầu tiên đi dạo cùng nhau, em đã vẽ ra một
thiên đường trong đó có ngôi nhà nhỏ, một đứa con trai thông minh giống
bố, một đứa con gái xinh gái giống mẹ, ông bố làm những gì, mẹ làm
những gì... Em nói nhiều, nhiều lắm, tôi không nhớ nữa nhưng thực sự
choáng váng đến mức suýt nữa phải chuyển nhà. Bây giờ nghĩ lại không
hiểu tại sao ngày xưa mình lại "dị ứng" chuyện lấy vợ đến thế, chắc là
tại "đòn phủ đầu" hơi mạnh đối với một đứa con trai mới lớn như tôi. Từ
năm thứ hai, tôi không còn gọi con gái là "bọn", là "con" nữa. Thay vào
đó, tôi gọi là "em" nghe rất ngọt ngào. Trong lớp cũng hình thành một
nhóm nam nữ khá cân bằng, thường xuyên đi du lịch bụi tại hầu hết các
điểm du lịch quanh Hà Nội (trong phạm vi 150 km) hoặc kéo về nhà nhau ở
các tỉnh lẻ, say sưa nghiên cứu khoa học, phản biện lẫn nhau... Nhưng
đến tận khi ra trường cũng chẳng có đôi nào thành cơm thành cháo. Thấy
các bạn tuyệt vời đấy, lý tưởng đấy nhưng… chỉ thế, chẳng có gì khác.
Lần lượt nhìn các cô đi lấy chồng, lòng nhói đau thật đấy, hụt hẫng
thật đấy, cả một chút hờn ghen nữa nhưng quả thật hiểu nhau quá đâm ra
rất khó yêu. Nếu cứ như thế mà về ở với nhau có khi lại hay ho, chứ bảo
yêu thì đúng là khó hơn lên trời. Học cao học, lớp gồm 10 người,
có 3 cô con gái thì lại là bạn trong nhóm từ hồi đại học, nếu yêu thì
đã chả đợi đến bây giờ. Về quê định tăm tia mấy em hàng xòm thì các em
bảo "anh cứ đùa, anh cao vời vợi ai mà với tới". Mà hình như thế thật,
học càng cao thì càng khó lấy vợ. Nhìn lại mấy đứa bạn ở quê, học xong
lớp 12 chả thèm thi đại học thì đã có con vào lớp 1, làm tận đến chức
trưởng thôn. Mấy cậu học trung cấp, cao đẳng thì đã con bồng con bế,
nhà cửa đề huề, chỉ còn mỗi một mình ngồi đây hỏi tại sao lại ế! Đi
làm được vài năm, số lần đi ăn cưới bạn bè đã nhiều hơn cả số tuổi của
mình rồi. Cha mẹ chưa giục nhưng cuối tuần nhìn ra đường cứ thấy từng
đôi từng đôi sánh vai bên nhau, lòng cũng thấy buồn khó tả, cũng thấy
"sốt ruột" lắm rồi. Nhưng khốn nỗi nhìn quanh nhìn quẩn chả có cái đồn
nào mà đánh, mấy chị ở cơ quan thì đâu đã vào đấy cả, bạn bè thì tứ xứ
khắp nơi. Cuối tuần cũng chỉ còn lại 3 đứa bạn thân cô đơn bên ấm trà,
bàn chuyện nhân tình thế thái mà thôi. Thật ra tôi cũng có rất
nhiều cơ hội để tìm thấy một nửa của đời mình, để hoàn thiện chính mình
và trở thành người đàn ông đích thực; nhưng xem ra các "cơ hội" ấy
không hợp với tôi. Nhiều cô đã mang "mỡ" treo trước miệng mèo, khiêu
khích này nọ, nhưng có lẽ là một người tốt, tôi không muốn "làm hại con
gái nhà lành". Nhiều khi cũng muốn tặc lưỡi cho qua, đến đâu hay đến
đấy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ dám làm bạn tốt mà thôi. Bây giờ
nhìn lại mới phát hiện ra vấn đề: Mình chưa đi tán bao giờ! Nhưng biết
tán ai đây? Các em 17 thì quá kiêu, e là mình không đủ sức để đợi chờ
ngày em lớn. Các chị 27 thì e là hơi "khô khan" quá. Tính đi tính lại
chỉ còn mấy em từ 22 đến 26 là hợp. Tuổi này cũng quen nhiều đấy. Nhưng
bây giờ đang là mùa xuân, cây đâm chồi và nảy... ra hoa, đi chơi cái
đã, có gì để hết xuân tính tiếp. Dù gì thì mình cũng đang còn trẻ mà.
GEO"s blog
Similar topics
» Vì sao “người ấy” chưa nhận lời yêu bạn?
» Girl nào chưa có người yêu thì vào đây nha!
» Yêu một người
» Sinh viên trường ĐH Duy Tân khám chữa răng miễn phí cho người dân
» phần mềm diệt virus tốt nhất hiện nay ( với những người dùng chùa lâu năm)
» Girl nào chưa có người yêu thì vào đây nha!
» Yêu một người
» Sinh viên trường ĐH Duy Tân khám chữa răng miễn phí cho người dân
» phần mềm diệt virus tốt nhất hiện nay ( với những người dùng chùa lâu năm)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết