Năm cuối cấp - Nơi góc trời kỷ niệm
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Năm cuối cấp - Nơi góc trời kỷ niệm
Tết đã hết, học sinh bắt đầu quay trở lại với việc đến trường. Đối với bao học sinh khác, tết là khoảng thời gian được yêu thích nhất, tết hết, đồng nghĩa với việc phải đi học trở lại, phải chấm dứt những chuyến du lịch hay những buổi họp mặt bạn bè.
Nhưng đối với học sinh 12, việc đi học chưa lúc nào trở nên nặng nề như thế này, vì sau tết, những học sinh năm cuối phải đối mặt với những bộ hồ sơ dày cộm nhưng lại đó quyết định tương lai của mỗi người.
12 năm đi học, 12 năm cắp sách đến trường, chưa bao giờ phải lo nghĩ, chỉ biết đến nhiệm vụ ăn và học, nhưng đã qua rồi cái thời vô tư tung tăng dưới sân trường, giờ đây những học sinh năm cuối phải đối diện với những thứ quan trọng hơn, những điều mà đôi khi lại quyết định tương lai của mỗi người.
Nhớ ngày đầu tiên đi học, được mẹ đưa đến tận cửa lớp vậy mà vẫn cứ nằng nặc đòi về, thế là mẹ phải ngồi trên ghế đá, để mỗi khi con nhìn ra cửa lớp, lại gặp mẹ, lòng thấy yên tâm. Lớn hơn chút nữa, lần đấu tiên một học sinh biết được thế nào là ganh đua, là trường chuyên lớp chọn. Để khi bước chân vào ngôi trường cấp hai, những học sinh ấy sẽ thấy tự hào hay thất vọng về chính bản thân mình.
Tốt nghiệp cấp hai, lần đầu một cô bé lớp 9 mơ về một ngôi trường cấp 3 thơ mộng với bao mối tình học trò lãng mạn mà ngây thơ, lần đầu tiên một cô bé mới lớn biết đỏ mặt khi bắt gặp ánh nhìn của một anh lớp trên, hay thẹn thùng về cái chạm tay bất ngờ của cậu bạn bàn bên cạnh.
Hai năm trôi qua, để rồi khi đã là một học sinh năm cuối, cô bé ấy bây giờ đã chững chạc hơn nhiều, không còn mãi mơ mộng về một cuộc sống tươi đẹp đầy màu hồng, mà đã biết lo lắng, biết trân trọng những khoảnh khắc quý báu cùng bạn bè. Không còn những buổi đi chơi cuối tuần đầu vui vẻ, không còn những lúc cúp học chỉ để trốn giờ khảo bài, mọi người bây giờ học hành chăm chỉ hơn rất nhiều.
Có những lúc bạn bè cãi vã vì những chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt, hay có những bạn cả hai năm 10 và 11 vẫn chưa nói chuyện với nhau, ấy vậy mà bây giờ mọi người lại khăng khít, gắn bó hơn bao giờ hết, chia nhau từng bịch bánh tráng trong lớp học thêm, hay cùng trú mưa dưới mái hiên sân trường sau những giờ học quân sự. Ừ! thì năm cuối...
7h30 tối, sân trường vắng lặng, một mình từ lớp học thêm đi bộ vế trường để lấy xe. Buổi tối, sương xuống lạnh cả hai vai, lòng chợt thấy nao nao. Hết năm nay, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có dịp đứng giữa sân trường như thế này, dẫu biết những thứ hiện hữu trước mắt rồi sẽ thành ký ức,nhưng sao ta vẫn cứ muốn níu kéo. Thời gian lạnh lùng trôi cứ trôi nhưng tuổi học trò thì chỉ có một.
Trường đây, lớp đây, thầy cô đây, nhưng chỉ một năm sau, mọi thứ sẽ đổi khác, rồi sau này khi về thăm trường cũ, những cô cậu học trò ngày nào sẽ đứng đây, ngay giữa sân trường này nhưng với một tư cách hoàn toàn mới, thành công hay thất bại, tự hào gặp mặt thầy cô hay nép sau cánh phượng hồng ngậm ngùi tiếc nuối, tất cả phụ thuộc vào quyết định của mỗi người.
Năm cuối cấp là một năm học đầy căng thẳng, áp lực nặng nề, nhưng đằng sau những căng thẳng từ bài vở hay những áp lực từ thầy cô, gia đình, hãy gạt hết mọi thứ để dành cho ta một khoảng lặng, những giây phút yên bình để nghĩ về những gì đã qua, những thứ ta đã đánh mất hay đạt được, những điều khiến ta tự hào hay thất vọng.
Kỷ niệm sẽ mãi mãi là kỷ niệm, nhưng hãy biết nâng niu, trân trọng những phút giây hạnh phút bên bạn bè, để sau này trưởng thành, khi nhắc đến những kỷ niệm thời học sinh, thì đó sẽ là những kỷ niệm đẹp mà ta mãi mãi không bao giờ quên được.
Nhưng đối với học sinh 12, việc đi học chưa lúc nào trở nên nặng nề như thế này, vì sau tết, những học sinh năm cuối phải đối mặt với những bộ hồ sơ dày cộm nhưng lại đó quyết định tương lai của mỗi người.
12 năm đi học, 12 năm cắp sách đến trường, chưa bao giờ phải lo nghĩ, chỉ biết đến nhiệm vụ ăn và học, nhưng đã qua rồi cái thời vô tư tung tăng dưới sân trường, giờ đây những học sinh năm cuối phải đối diện với những thứ quan trọng hơn, những điều mà đôi khi lại quyết định tương lai của mỗi người.
Nhớ ngày đầu tiên đi học, được mẹ đưa đến tận cửa lớp vậy mà vẫn cứ nằng nặc đòi về, thế là mẹ phải ngồi trên ghế đá, để mỗi khi con nhìn ra cửa lớp, lại gặp mẹ, lòng thấy yên tâm. Lớn hơn chút nữa, lần đấu tiên một học sinh biết được thế nào là ganh đua, là trường chuyên lớp chọn. Để khi bước chân vào ngôi trường cấp hai, những học sinh ấy sẽ thấy tự hào hay thất vọng về chính bản thân mình.
Tốt nghiệp cấp hai, lần đầu một cô bé lớp 9 mơ về một ngôi trường cấp 3 thơ mộng với bao mối tình học trò lãng mạn mà ngây thơ, lần đầu tiên một cô bé mới lớn biết đỏ mặt khi bắt gặp ánh nhìn của một anh lớp trên, hay thẹn thùng về cái chạm tay bất ngờ của cậu bạn bàn bên cạnh.
Hai năm trôi qua, để rồi khi đã là một học sinh năm cuối, cô bé ấy bây giờ đã chững chạc hơn nhiều, không còn mãi mơ mộng về một cuộc sống tươi đẹp đầy màu hồng, mà đã biết lo lắng, biết trân trọng những khoảnh khắc quý báu cùng bạn bè. Không còn những buổi đi chơi cuối tuần đầu vui vẻ, không còn những lúc cúp học chỉ để trốn giờ khảo bài, mọi người bây giờ học hành chăm chỉ hơn rất nhiều.
Có những lúc bạn bè cãi vã vì những chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt, hay có những bạn cả hai năm 10 và 11 vẫn chưa nói chuyện với nhau, ấy vậy mà bây giờ mọi người lại khăng khít, gắn bó hơn bao giờ hết, chia nhau từng bịch bánh tráng trong lớp học thêm, hay cùng trú mưa dưới mái hiên sân trường sau những giờ học quân sự. Ừ! thì năm cuối...
7h30 tối, sân trường vắng lặng, một mình từ lớp học thêm đi bộ vế trường để lấy xe. Buổi tối, sương xuống lạnh cả hai vai, lòng chợt thấy nao nao. Hết năm nay, có lẽ sẽ chẳng bao giờ có dịp đứng giữa sân trường như thế này, dẫu biết những thứ hiện hữu trước mắt rồi sẽ thành ký ức,nhưng sao ta vẫn cứ muốn níu kéo. Thời gian lạnh lùng trôi cứ trôi nhưng tuổi học trò thì chỉ có một.
Trường đây, lớp đây, thầy cô đây, nhưng chỉ một năm sau, mọi thứ sẽ đổi khác, rồi sau này khi về thăm trường cũ, những cô cậu học trò ngày nào sẽ đứng đây, ngay giữa sân trường này nhưng với một tư cách hoàn toàn mới, thành công hay thất bại, tự hào gặp mặt thầy cô hay nép sau cánh phượng hồng ngậm ngùi tiếc nuối, tất cả phụ thuộc vào quyết định của mỗi người.
Năm cuối cấp là một năm học đầy căng thẳng, áp lực nặng nề, nhưng đằng sau những căng thẳng từ bài vở hay những áp lực từ thầy cô, gia đình, hãy gạt hết mọi thứ để dành cho ta một khoảng lặng, những giây phút yên bình để nghĩ về những gì đã qua, những thứ ta đã đánh mất hay đạt được, những điều khiến ta tự hào hay thất vọng.
Kỷ niệm sẽ mãi mãi là kỷ niệm, nhưng hãy biết nâng niu, trân trọng những phút giây hạnh phút bên bạn bè, để sau này trưởng thành, khi nhắc đến những kỷ niệm thời học sinh, thì đó sẽ là những kỷ niệm đẹp mà ta mãi mãi không bao giờ quên được.
Khách vi- Khách viếng thăm
Khách vi- Khách viếng thăm
Re: Năm cuối cấp - Nơi góc trời kỷ niệm
ai đây ta. :y5: văn vẻ ưa ta. hehe
hapham- Mem cấp 3
- Tham gia : 26/02/2011
Bài viết : 75
Similar topics
» Một ngày của mình_chẳng biết khóc hay cười nữa đây. Trời ơi là trời
» Niêm khúc cuối ^^
» Kỷ niệm năm cuối HHa sống trong tôi
» Kỷ niệm 45 năm ngày Bác Hồ gửi lá thư cuối cùng cho ngành giáo dục
» Cưới ngay, cưới gấp, cưới khẩn cấp
» Niêm khúc cuối ^^
» Kỷ niệm năm cuối HHa sống trong tôi
» Kỷ niệm 45 năm ngày Bác Hồ gửi lá thư cuối cùng cho ngành giáo dục
» Cưới ngay, cưới gấp, cưới khẩn cấp
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết