Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tìm lại yêu thương.

Go down

Tìm lại yêu thương. Empty Tìm lại yêu thương.

Bài gửi by thuyminh 28/01/11, 03:04 pm

Kì I: Đào hoa.


Tôi là một cô gái không quá nổi trội, nhưng khá “lăng nhăng”. Tôi thích sự tự do và tôi luôn muốn trải nghiệm những điều mới lạ…


Vậy là tôi đã chia tay Dũng – mối tình thứ n của mình.

Tôi đã từng làm “nửa kia” của bao nhiêu người, chính tôi còn không nhớ. Họ đến với tôi như một cơn gió nhẹ và ra đi cũng lặng thầm. Chẳng bao giờ tôi là người bị động, vì tôi luôn nói lời chia tay trước khi họ đưa ra quyết định đó. Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy có lỗi, bởi vì mối tình đầu sâu nặng vẫn cứ ám ảnh sâu trong tiềm thức tôi, để rồi nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chẳng bao giờ tìm lại được người thứ hai có tính cách giống cậu ấy…

Cậu ấy là Quốc, vẽ rất đẹp và thổi harmonica rất tài. Chúng tôi đã từng đến với nhau như những người bạn tâm đầu ý hợp. Cậu ấy thích văn chương, tôi thường chia sẻ những mẩu truyện ngắn mình viết cho cậu ấy tham khảo. Chúng tôi thích đi dạo quanh những đồng cỏ xanh, những buổi hoàng hôn tím, những đêm sáng trăng có sao đặc trời… Rồi bỗng một ngày, cậu ấy đi biền biệt không nói một lời, cả một kỉ vật để lại cho tôi cũng không có… Tôi khóc hết nước mắt, ngẩn ngơ suốt vài tháng, và rồi tự cho rằng đó chỉ là một giấc mơ…

Từ đó, tôi bỗng đâm ra ghét bọn con trai và khá buông thả trong tình cảm…

o0o

Người đầu tiên “trong tầm ngắm” của tôi là Vỹ Anh. Cậu ấy hiền, gương mặt sáng, trí thức, giỏi giang, lại rất ga-lăng nữa… Nhưng nói chuyện với cậu ấy chán, vì cậu ấy chẳng bao giờ bộc lộ cá tính của mình, chỉ cười và nhường nhịn. Nhờ những “bí kíp” mà tôi tích lũy được, cuối cùng tôi đã khiến cậu ấy đổ sầm trước mình chỉ bằng những sự quan tâm thưa thớt, những lời bóng gió vu vơ, những câu chuyện kể do tôi tự bịa đặt, cả những nét duyên cuốn hút mà tôi cố tình thể hiện trước cậu ấy… Chúng tôi cũng có những tháng ngày lãng mạn như tôi và Quốc, nhưng đó chỉ là cách tôi tái hiện lại kỉ niệm và tự chìm trong quá khứ mà thôi, tôi có tình cảm với Vỹ Anh đâu…

Kỉ niệm tái hiện thì đau thương ngập tràn… Có những lúc tôi bế tắc và đau khổ, Vỹ Anh không hề biết, có những khi tôi phải chạy đi ra chỗ khác khi đang ngồi bên cạnh Vỹ Anh để giấu những giọt nước mắt bất chợt tuôn trào. Phải, dù cố lấp đầy khoảng trống con tim, Quốc mãi chẳng phai trong kí ức của tôi…

Phải khó khăn lắm tôi mới nói lời chia tay Vỹ Anh không lý do. Tôi cảm thấy khá mệt mỏi khi cứ phải tiếp tục gượng ép cùng cậu ấy. Khoảng thời gian ấy khiến tôi đấu tranh nội tâm dữ dội, và khi Vỹ Anh chấp nhận chia tay, tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ nay, tôi sẽ phải sống một cuộc sống khác, một cuộc sống khác hoàn toàn so với khi tôi có Quốc trước đây…

Tôi cũng chẳng quan tâm Vỹ Anh ra sao, thế nào, dù tôi biết, cậu ấy buồn còn hơn cả tôi lúc bị Quốc bỏ rơi. Nhưng tôi không có bất cứ cảm giác nào, không thương hại, không lo buồn, bởi vì cậu ấy chỉ là một người bạn đúng nghĩa, không hơn không kém.

Vỹ Anh, Thoa xin lỗi…

o0o

Sau khi chia tay Vỹ Anh, tôi bắt đầu tập theo bọn bạn “đua đòi” trong tình cảm. Nào là những hợp đồng tình yêu, những buổi hẹn hò chớp nhoáng, quen qua mạng… Tất tần tật đều khiến tôi cảm thấy thích, vì được tìm hiểu nhiều dạng con trai khác nhau. Thường thì nhắn tin, liên lạc khoảng vài tuần thì tôi lại chán…, vì họ nhạt nhẽo, suy nghĩ đơn giản, còn trẻ con, chỉ biết nghĩ cho mình… Cũng có vài người có tình cảm với tôi thật lòng, nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Con gái có quyền kiêu ngạo hống hách và có quyền được yêu, còn đáp lại hay không cũng chẳng thành vấn đề. Cuối năm lớp 11, tổng cộng tôi đã có những “cuộc tình” hời hợt đủ xếp trên mười đầu ngón tay…

Được nhiều người quan tâm theo đuổi, thật ra cũng chẳng thú vị gì. Nhất là khi bạn vui vẻ ban ngày nhưng ban đêm lại khóc thút thít. Những cảm xúc tuổi mới lớn cứ lăn tăn gợn sóng trong tâm hồn, để rồi tôi loay hoay mãi, không biết đâu là điểm dừng. Tôi không tìm lại được chính mình trước kia, tôi không biết phải hướng bản thân theo chiều nào, cũng không thể ngừng lại tâm trạng của “ngựa non háu đá”. Khi có bất kì anh chàng nào hơi hơi có cảm tình với mình, thì bằng mọi cách, tôi sẽ cố gắng chinh phục ngầm cậu ấy, và khi cậu ta đổ, bỗng tôi chán chường… Điều đó như quy luật, biết làm sao đây?

“Thoa à, Dũng muốn nói là, à, Dũng sai rồi, hôm trước Dũng nóng tính quá, Thoa bỏ qua nhé. Bây giờ chúng ta quay lại đi, Dũng hứa, Dũng hứa… sẽ không làm Thoa phải thất vọng” – Dũng nói vấp váp qua điện thoại

Không cần suy nghĩ nhiều, sau vài cái chớp mắt, tôi thở khẽ rồi cúp máy nhẹ. Tôi không còn thích kiểu “mèo vờn chuột” để Dũng lại nuôi hy vọng rồi tổn thương. Dứt điểm luôn được rồi. Thời gian này tôi muốn được yên.

Những lúc cô đơn, tôi luôn nghĩ về Quốc, nghĩ về khoảng thời gian cuối năm lớp 10. Tôi biết, tôi thật ngốc khi làm người khác tổn thương, vì như thế cũng là cách tôi tự làm đau chính mình. Tất cả những gì tôi làm cũng đủ để chứng tỏ tôi không quên được cậu ấy…

Thời gian trôi, Quốc thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí tôi, khi rõ ràng, khi mờ nhạt, khi biết mất, khi xuất hiện chỉ bởi một cơn gió tác động… Tôi bị hành hạ đủ kiểu bằng mọi thứ cảm xúc hỗn độn, nhưng rồi cũng qua…

Cho đến khi tôi chú ý một cậu bạn trên Facebook. Từ đó, tôi bỗng cảm thấy tim mình luôn trật nhịp, dù tôi chưa gặp cậu ấy ngoài đời bao giờ…

Và cậu ta lọt vào tầm ngắm của tôi, theo một cách hoàn toàn khác so với trước đây…

giabao s2 su
thuyminh
thuyminh
Mem cấp 4
Mem cấp 4

Tham gia : 01/09/2010
Bài viết : 330


Về Đầu Trang Go down

Tìm lại yêu thương. Empty Kì II: Cậu ấy là ai???

Bài gửi by thuyminh 28/01/11, 03:16 pm

Những công cụ tìm kiếm đắc lực trên mạng không đủ hỗ trợ cho tôi tìm thêm thông tin về anh bạn này.


Phải, quá bí ẩn và khiến tôi sợ. Cậu ấy biết rất rõ về tôi, dù cậu không nói ra điều đó, nhưng tôi cảm nhận được…

Cách đây vài hôm, đi dạo quanh Facebook, bỗng tôi phát hiện một dòng comment lôi cuốn, tôi bị thu hút ngay bởi chủ nhân Facebook ấy, thế là tìm hiểu. Cậu ta public album ảnh, nhưng tất cả những gì tôi biết về cậu chỉ là con số 0 vô hình. Cậu viết note mỗi ngày, ghi lên tường nhiều lần trong ngày, và comment bạn bè, nhưng tuyệt nhiên, tôi chẳng thể moi ra thông tin về số điện thoại, tên tuổi, trường lớp… Đó là điểm lạ lùng nhất chưa từng có… Thường thì, tôi sẽ tổng hợp và phân tích những dữ kiện có được, sau đó tự suy luận ra, nhưng chịu thua… Hỏi bạn bè, ai cũng bảo, hắn ta là bạn Facebook của họ, nhưng họ cũng không biết rõ về anh chàng này…

Album ảnh thì toàn những tấm hình nghệ thuật do cậu ấy chụp (tôi đoán là thế), có vài tấm chụp người, nhưng ngược sáng nên không thấy rõ mặt, chỉ thấy mỗi dáng người cao, đẹp, mạnh mẽ.

Những cái note mà cậu ấy viết không có vẻ bay bổng, văn chương, nhưng đi sâu vào hồn người và khiến ta phải vắt trán suy nghĩ…

Không giống những cô gái khác, tôi làm quen cậu ấy một cách thông minh và tránh hỏi những câu vớ vẩn…

“Tôi thích album ảnh của cậu. Nó có vẻ gì đó nghệ thuật và đồng bộ. Cậu học nhiếp ảnh à? Nhìn cách chụp, góc độ và cả cách bố cục, tôi không tin cậu chỉ là thợ chụp nghiệp dư” – Tôi chat trực tiếp với cậu ấy trên chatbox của Facebook sau khi add vào friendlist

“Tôi có học, nhưng chỉ học vì thích thôi cười nhăn răng. Có một số bức ảnh tôi lưu vào album là của một vài giáo viên đứng lớp, đã có nhiều kinh nghiệm” – Cậu ấy trả lời lại

“Cậu tính nuôi sống mình bằng nghề này à?” – Thay vì hỏi cậu ấy bao nhiêu tuổi, ở đâu, làm gì, tôi sẽ hỏi như thế, rồi thông tin cũng lộ ra thôi

“Chỉ là sở thích. Tôi còn nhiều mối quan tâm hơn nữa” – Vậy là tôi đã thất bại trong “ý đồ” của mình. Tôi tưởng cậu ấy sẽ hỏi ngược lại tôi điều gì đó, sẽ bắt đầu tìm hiểu tôi như những anh chàng trước đây, nhưng không…

Và điều đó càng khiến tôi ngày một tò mò. Nói chuyện với cậu ấy, tôi giở mọi “mánh khóe” của mình một cách khéo léo và ở đẳng cấp cao (tôi tự nhận mình rất “cáo”), nhưng cậu ấy đều “đỡ” được. Chưa bao giờ cậu ấy hỏi tôi là ai, tên gì, ở đâu, sở thích, chưa bao giờ cậu ấy chủ động hẹn gặp tôi ngoài đời thật, chưa bao giờ cậu ấy hứa hẹn điều gì… Rất nhiều cái “chưa bao giờ”

Cậu ấy chỉ trả lời những câu hỏi chẳng liên quan gì đến thông tin của cậu ấy, khi tôi nói về mình, cậu ấy lắng nghe, không nhận xét chủ quan, chỉ nói rất khéo. Khi tôi tìm cách để cậu ấy không “bưng bít sự thật” nữa, thì cậu lại trả lời theo một cách nào đó khiến tôi bế tắc…

Rốt cuộc, cậu là ai? Sau một thời gian dài trò chuyện và chia sẻ quan điểm, tôi bỗng cảm thấy tò mò và không thể giấu được nỗi hoài nghi, nên buộc phải hỏi thẳng như vậy

“Điều đó chẳng quan trọng trên thế giới ảo. Chẳng phải chúng ta đã nói chuyện rất hợp trên mạng đó sao? Thế là đủ rồi…” – Cậu ấy trả lời

“Nhưng tôi không muốn mình nói chuyện với một người mà mình chẳng có ý niệm gì về người ấy. Hơn nữa, có bất công không khi mà cậu biết rõ về tôi, còn tôi thì…”

“Sao cậu nghĩ là tôi biết cậu nhỉ :-?”

“Linh cảm” – Gõ xong dòng này, tim tôi lại loạn nhịp, điều đã lâu chưa hề có… - “Cậu có vẻ vô tư nhỉ, trò chuyện mà chẳng bao giờ hỏi tôi là ai, làm gì, ở đâu, cậu khá lắm”

“: ))” – Cậu ấy đáp lại bằng emoticon đó, và tôi thì vò đầu bứt tóc sau màn hình…

Tôi cứ tự hỏi, tại sao khi cậu ấy xuất hiện, tôi lại thất bại trong việc cưa cẩm. Tôi đã cố gắng tạo tình huống để cậu ấy phải thể hiện sự quan tâm, phải để lộ cảm xúc, phải thế này thế kia… Nhưng đáp lại chỉ là sự chừng mực và bình thản đến không ngờ. Giống như là, dù tôi có hoàn hảo đến mấy, cũng chẳng thể chiếm được trái tim cậu ấy…

Nói chuyện với nhau được hơn nửa năm, sự tò mò của tôi ngày một cháy bỏng. Và khi tôi không thể gượng ép được nữa…

“Tôi muốn gặp cậu” – Tôi đề nghị cậu ấy

“Điều đó quan trọng không nhỉ?”

“Rất quan trọng. Tôi muốn gặp cậu” – Tôi nhấn mạnh một lần nữa

“Cậu không sợ tôi nhờ một ai đó đi thay à?”

“Tôi…” – Đến lúc này thì tôi bắt đầu mệt mỏi, cậu ấy là người duy nhất “trị” được sự ương ngạnh và ngang bướng của tôi. Cậu ấy hiện diện trong tâm trí tôi, khiến tôi tò mò hơn nữa năm qua… Chẳng lẽ cậu ấy muốn tôi phải nói rằng, tôi đã thầm có tình cảm với cậu ấy rồi, và tình cảm mỗi ngày một nhiều dần, đầy dần, và khi tôi tự thấy, tôi không thể thiếu cậu ấy, thì tôi lại không mở lời được. Khi chân thành với một ai đó, thật khó để mở lời nói rằng mình thích họ… Nhưng khó để nói quá, làm sao đây? Và tôi nghĩ, tôi đủ khéo léo để che giấu cảm xúc của mình. Có lẽ, cậu ấy không biết đâu…

“Được. Tôi đồng ý. Thời gian và địa điểm tùy cậu chọn” – Cậu ấy trả lời. Và bỗng tôi cảm nhận được, hình như mặt tôi đang đỏ hồng…



giabao s2 su
thuyminh
thuyminh
Mem cấp 4
Mem cấp 4

Tham gia : 01/09/2010
Bài viết : 330


Về Đầu Trang Go down

Tìm lại yêu thương. Empty Kì cuối: Thì ra là cậu!!!

Bài gửi by thuyminh 28/01/11, 03:21 pm

Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ra, người tôi trò chuyện, khiến tôi bế tắc, làm tôi thất bại trong việc cưa cẩm, lại chính là…


Tôi chọn địa điểm là một góc công viên lộng gió, yên tĩnh, cạnh bờ hồ. Tôi không thích sự ngột ngạt nơi quán xá, và cũng để tránh trường hợp cậu ấy khiến tôi phải “mắt chữ O, miệng chữ A”. Khi ấy, tôi hét lên chứ chẳng chơi…

Tôi cố tình đến trễ vì tôi muốn thấy mặt anh chàng khiến tôi điêu đứng. Tôi muốn quan sát trước. Bỗng dưng tôi ngại, tôi run, tôi hồi hộp…

Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi bước vào công viên… Rồi kỉ niệm cũ chợt tái hiện về…

Quốc đã từng chở tôi đến nơi này. Tôi còn nhớ rất rõ, cậu ấy đã phải thở dốc để tìm mua cho tôi hai que kẹo bông gòn thật to khi tôi nằng nặc đòi. Có khi ngồi cùng cậu ấy, chẳng còn gì để nói, tôi lại thích đấm thình thịch vào vai cậu ấy. Quốc hét lên: “Cậu điên hả? Ôi, đau chết được”. Tôi cười khanh khách. Cậu ấy giận tôi vì quá đau. Mặt tôi xìu xuống, dỗ dành: “Ô thôi thôi, đừng khóc nhá, nín chị thương”. Quốc phì cười, cốc đầu tôi, rồi nhẹ nhàng để đầu tôi tựa vào vai cậu ấy… Gió hát…

“Mua kẹo bông gòn không cháu?” – Cô bán hàng mời gọi, kéo tôi trở về thực tại

“Dạ… Bán cho cháu hai cây” – Tôi nói mà giọng nghèn nghẹn. Tôi mua, chứ thật sự cũng chẳng biết để làm gì…

o0o

Nhưng tôi không mong cậu ấy là Quốc. Nhiều năm trôi qua, Quốc chỉ còn trong những giấc mơ… Tôi không dám mong rằng Quốc sẽ còn nhớ đến mình… Hơn nữa, anh chàng này có vẻ gì đó khác Quốc, khác lắm…

Kỉ niệm cũ cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến tim tôi quặn lên theo một cách khó tả. Lẽ nào suốt cuộc đời này, tôi không quên được cậu ấy? Những kỉ niệm càng đẹp, càng khiến ta đau buồn. Tôi sợ tất cả những kỉ niệm mình đã từng có với Quốc. Nó đẹp quá, lung linh quá, ảo quá, thành ra chỉ như một giấc mơ… Tất cả mọi thứ đều đẹp cho đến khi cậu ấy đi, mà tôi chẳng biết cậu ấy đi đâu… Đến nhà thì cổng khóa, cố gắng nhìn vào qua cửa sổ, không thấy bất cứ một vật dụng gì liên quan đến Quốc…

Nước mắt tôi rơi… Nhưng rồi mắt tôi chợt to lên, long lanh và sửng sốt… Tiếng harmonica càng lúc càng rõ khi tôi bước đến gần chiếc ghế đá… Có một chàng trai mặc áo sơmi trắng, cao, đang cầm kèn và thổi một cách nhẹ nhàng, điêu luyện…

Đó là anh chàng mà tôi trò chuyện suốt hơn nửa năm quá Facebook?

Đó là anh chàng chụp ảnh cực kì đẹp và thích chia sẻ cho tôi?

Đó là anh chàng bí ẩn mà tôi không cách nào cưa cẩm được?

Quốc phải không?

Khi tiếng harmonica vừa dứt, cậu ấy nhẹ nhàng đặt kèn xuống, đứng lên, quay mặt sang nhìn tôi…

Chỉ đợi đến lúc đó, tôi khóc òa… Tôi chẳng bao giờ ngờ rằng, rồi sẽ có tình huống này xảy ra… Tôi chẳng bao giờ ngờ rằng…

…cậu ấy là Vỹ Anh

o0o

Vừa khóc nấc, tôi vừa được Vỹ Anh nắm tay lại chỗ ghế đá. Tôi ngồi như người máy, nhưng tiếng khóc khiến bất kì ai cũng phải đau lòng. Càng khóc, tôi lại càng thấy tim mình đau, đau cho sự mù quáng của tôi dành cho Quốc, đau vì đã từng cư xử không tốt với Vỹ Anh, đau vì đã khiến biết bao nhiêu anh chàng sau đó buồn vì mình, đau vì chính tôi đã hành động nông nổi chỉ vì cảm xúc cá nhân, đau vì lần đầu tiên có tình cảm chân thành với một người nhưng rồi nhận ra mình chẳng xứng đáng chút nào với người đó…

Vỹ Anh im lặng để tôi khóc. Cậu ấy khác trước rất nhiều. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tình cảm dành cho cậu ấy nhiều như bây giờ. Yêu thương đong đầy bao nhiêu thì “cảm giác không xứng đáng với cậu ấy” càng dâng cao bấy nhiêu…

“Từ lúc chia tay Thoa đến giờ… Chưa một lúc nào Vỹ Anh quên Thoa cả. Vỹ Anh cố gắng tìm hiểu về Thoa để hiểu Thoa hơn, học nhiếp ảnh để giết thời gian, học harmonica vì biết Thoa thích nghe, và những chàng trai Thoa quen, Vỹ Anh đều nắm thông tin của họ hết… Tất cả đều diễn ra trong im lặng, vì chỉ cần quan tâm Thoa, Vỹ Anh đã thấy hạnh phúc rồi, không đòi hỏi gì hơn cả. Vỹ Anh biết, đối với Thoa, Quốc là một kỉ niệm đau buồn. Vỹ Anh hiểu nên chẳng bao giờ trách Thoa khi Thoa nói lời chia tay. Được gánh cho Thoa một phần nỗi buồn, cũng đáng lắm chứ. Chỉ cần Thoa thích, chỉ cần Thoa muốn, thì bất kì điều gì, Vỹ Anh cũng cố gắng để mang lại được, cho dù có vất vả, cho dù có khó khăn đi nữa…”

“Vậy Thoa bắt Vỹ Anh làm một điều xấu xa, Vỹ Anh cũng làm à?” – Tôi ngước mắt lên nhìn Vỹ Anh. Cậu ấy vẫn như xưa, đẹp và hiền…

“Thoa chẳng bao giờ bắt Vỹ Anh làm điều xấu đâu, Vỹ Anh biết mà…” – Cậu ấy nháy mắt

Trước mặt tôi bỗng hiện lên một cánh đồng xanh bát ngát, nhưng không còn hình bóng của Quốc nữa… Rồi đây, tôi sẽ cùng Vỹ Anh đi trên những con đường rợp bóng mát, những cánh đồng tươi nguyên, những buổi chiều nắng nhạt… Với tôi, cậu ấy mới chính là một nửa đích thực của mình.

Thế là, sau bao sóng gió, cuối cùng tôi đã tìm lại được yêu thương…

giabao s2 su
thuyminh
thuyminh
Mem cấp 4
Mem cấp 4

Tham gia : 01/09/2010
Bài viết : 330


Về Đầu Trang Go down

Tìm lại yêu thương. Empty Re: Tìm lại yêu thương.

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết