Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

4 năm, cuộc gặp nơi quán cũ

Go down

4 năm, cuộc gặp nơi quán cũ Empty 4 năm, cuộc gặp nơi quán cũ

Bài gửi by Admin 28/03/10, 06:18 pm

Lâm nhỏ hơn tôi 2 tuổi, và dường như đó là lí do ngu ngốc duy nhất khiến tôi cứ cố gắng đẩy Lâm ra khỏi cuộc sống của mình, cố gắng chạy trốn khỏi cậu...
4 năm, cuộc gặp nơi quán cũ 1254661286.img
ảnh minh họa
7:00 a.m

Chuông điện thoại réo ầm ĩ. Giai điệu bài Decode dần dần xâm chiếm lỗ tai tôi, lôi tôi ra khỏi giấc mơ đẹp đẽ. Âm điệu càng lúc càng lớn. Càu nhàu, tôi vớ lấy cái điện thoại, bực tức ném nó đi.

10 giây sau. Sững sờ nhận ra mình đã làm 1 chuyện vô cùng tệ hại, tôi ngồi bật dậy. Cái điện thoại nằm dưới tấm thảm, chỏng chơ máy 1 nơi, pin 1 nơi. Ôi, tôi đã làm gì thế này?

Nhảy khỏi giường, tôi run run lắp pin vào. Thở phào 1 cái thiệt mạnh, cái điện thoại yêu dấu vẫn không sao. Qua biết bao nhiêu năm chinh chiến cùng tôi, chịu đựng biết bao cú ném vô tội vạ của tôi, nó vẫn chạy ngon lành. Chỉ trừ mấy vết xước, vết trầy đã được tôi ngụy trang bằng 1 lớp giấy dán đầy màu sắc. Đã nhiều lúc tôi suy nghĩ nếu cái điện thoại có linh hồn, chắc bây giờ nó đã than thở, trách móc tôi không kể xiết.

Tôi check cái số đã gọi cho tôi hồi nãy. Gọi lúc sáng sớm thế này. Tôi sẽ gọi lại mà mắng cho tên này 1 trận. Ai mà chả biết tôi không thể nào dậy trước 9h sáng. Có mà trời sập thì tôi mới lết ra khỏi giường mà ra ngoài. Hoặc chỉ là 1 người mới có thể...mà tên nào mà cả gan thế không biết?

1 cuộc gọi nhỡ...

1 message vừa đến..

"Đón em!!!Chỗ cũ."

Tôi lặng người. Là lâm.

7:30 a.m

Cái hẻm ngoằn nghèo, nhỏ xíu. 2 chiếc xe cùng chạy vào là tắt đường. Con vespa hồng của tôi đang lết từng bước khó nhọc trên con đường nhỏ hẹp, đầy cũ kĩ đó. Rồi cái quán tôi cần đến cũng hiện ra.

Quán chưa mở cửa.

Lâm đứng tựa vào hàng rào gỗ mục nát đầy rêu, tay quải 1 cái ba lô to đùng. Tim tôi thắt lại. Tôi không ngờ mình lại được nhìn lại khuôn mặt này. Lâm cao hơn, đen hơn nhưng ra dáng đàn ông hơn. Lâm của tôi đã lớn rồi. Thấy tôi, cậu mỉm cười. Vẫn thế, cái nụ cười làm chết biết bao cô gái, nụ cười thật trong sáng và ấm áp. Quần jeans bụi phủi, đôi giày thể thao đen trắng mới toanh. Dòng chữ "Em yêu chị!!!" vàng chóe cứ bướng bỉnh nằm trên chiếc áo thun mà cậu đang mặc, à mà tôi chưa tỉnh ngủ hay sao ấy nhỉ, có cảm giác nó không giống cái áo ngày đó cậu đã mặc. Thấy tôi ngó chằm chằm, Lâm bật cười:

-Áo mới đó chị! Ở nhà em có tới 5 cái giống vầy lận. Khác màu mà thôi.

Tôi nhăn mặt, chun mũi:

-Em định đi quảng cáo cho mọi người đều biết sao? Chuyện đó đâu tốt lành gì...

Mặt Lâm đanh lại. Cậu ngó sang căn nhà đối diện, bâng quơ nói:

-Em có thể làm hơn thế nữa kìa. Nếu được, em muốn hét lên giữa đường là em yêu chị biết chừng nào. Em muốn mọi người có thể biết tình cảm của em, và cho chị biết nữa, chị hiểu không?

-Tại sao lúc nào chúng ta gặp nhau cũng phải tranh cãi về chuyện này? Ngày đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Không phải chị đã nói là chị không thể nào yêu em được rồi à?

-Ok. Em hiểu ý chị. Chị có quyền không yêu em chứ không có quyền cấm em không được yêu lại chị. Lâm bướng bỉnh nói -Thôi, không nói đề tài này nữa. Hôm nay chúng ta đi chơi nguyên ngày đi, em muốn ở bên chị thật lâu. Quyết định vậy nha!

-Ừm, vậy đi đâu trước nào?

-Đợi quán này mở cửa, chúng ta vào uống cái rồi mình đi du lịch chị há!

Lâm nở nụ cười thật tươi, nụ cười luôn làm tôi nhói lòng. ấm áp có, đau lòng có, nuối tiếc có. 1 nụ cười để lại cho tôi biết bao cảm xúc.

4 năm trước...

Tôi và Lâm cùng làm thêm ở 1 tiệm bánh. Tôi vào làm trước Lâm cũng nửa tháng. Lúc ấy tôi học năm 2, cậu ấy thì mới 17 tuổi. Ngày đầu lâm vào làm, mấy cô bé làm thuê trong tiệm cứ mà cười tít mắt, lăng xăng chạy đến hướng dẫn cậu. Tôi đứng nhìn, phì cười. Rồi ngắm Lâm, tôi mới hiểu tại sao cậu ta lại được nhiều người để ý thế. Lâm khá điển trai lại khá cao, 1m8 chứ không ít. Đó là tôi phỏng chừng thôi vì sau này cậu bảo tới 1m83 lận. Tóc Lâm hớt cao, để lộ 2 cái khuyên tai bướng bỉnh bên tai trái. Lâm mặc 1 cái áo sơ mi ca rô đỏ, quần jeans và 1 đôi...dép lê. Tôi nhíu mày, cái gì cũng được chỉ mỗi đôi dép mất cảm tình. Rồi tôi nghe loáng thoáng cậu giải thích với mấy cô bé rằng mình ngủ quên nên xỏ đại đôi dép đó luôn. Đúng là đểnh đoảng giống tôi mà.

Lâm cười suốt, mắt cứ tít lại. Nụ cười tỏa nắng, làm ai cũng phải cười đáp lại, trừ tôi. Không phải là tôi thuộc túyp người lạnh lùng gì, mà tính tôi không thích thân thiện với người mà mình chưa quen. Không khéo người ta lại bảo tôi là ngýời giả tạo nữa. Tôi lặng lẽ làm công việc của mình, chú ý mà không làm bể thứ đồ gì mà bị bắt đền. Tính tôi đểnh đoảng từ hồi nhỏ, đụng đâu là đồ vật bể hay hư đến đấy, chắc là ông trời thấy cuộc đời tôi còn chưa đủ khổ nên đã ban phát cho tôi thêm cái đức tính vụng về này. Mà tôi cũng chẳng muốn đi làm thêm tí nào, chẳng là tôi lỡ làm rơi cái điện thoại của thằng bạn xuống nước. Mà lại là cái mắc tiền mới chết chứ. Moi hết tiền của mình ra cũng không đủ đền được cái vỏ điện thoại, tôi đành tất tả đi làm thêm để kiếm tiền bù vào. Thế là toi hết mùa hè với biết bao kế hoạch chờ tôi phía trước.

Nguyên buổi sáng thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Tiệm rất đông, người vào mua toàn là những cô cậu học trò. Mấy em nữ thấy có cậu bán hàng dễ thương lại càng thích hơn, tíu tít bảo ngày nào cũng sẽ đến đây mua bánh. Tôi thở dài 1 cái, ngày mai lại càng có nhiều việc phải làm nữa đây. Thế là cái cảm tình đối với Lâm ngày càng được tôi cho tụt không phanh.

Buổi trưa, cả tiệm kéo nhau đi ăn. Mọi người rủ tôi, tôi chỉ cười, bảo mình có đem đồ ăn theo. Chẳng là tôi đang tiết kiệm từng đồng từng cắc để mau chóng thoát khỏi cái cục nợ khổng lồ đang lơ lửng trên đầu mình. Đợi mọi người đi hết rồi, tôi chui vào 1 góc, lôi ổ bánh mì kẹp thịt mà tôi đã làm ở nhà buổi sáng ra ăn, cổ họng cứ nghẹn ứ lại vì tủi thân. Chợt tôi nghe tiếng dép lọet xọet, ngước lên, Lâm đã đứng trước mặt từ lúc nào, nhe răng cười với tôi.

- Có chuyện gì không cậu bé? Tôi hỏi mà mắt vẫn cắm cúi nhìn cái sàn nhà lạnh tanh.

- Em muốn ngồi cạnh chị, chị không phiền nhích ra tí được không ạ?

Tôi nhíu mày, ngước lên nhìn kẻ đáng ghét.

- Chỗ này là chỗ của tôi, cậu đi ăn với mấy người kia đi, họ thích cậu lắm mà, chui vào đây làm gì.

- Thôi mà chị, chị nói vậy em buồn lắm à! Lâm vừa nói vừa đẩy tôi qua 1 bên, ngồi phịch xuống.

- Chị không đi ăn cùng mọi người sao?

- Chà, cậu tốt bụng quá nhỉ? Cậu không thấy tôi đang ăn à? Tôi không thích phí tiền vào những cửa tiệm đắt tiền. Mà thôi, cậu đi đi, không ăn trưa muốn đói chết à? Tôi nói lạnh nhạt.

Lâm quay sang, đôi mắt cụp xuống:

- Chị ghét em lắm hả chị? Em buồn thiệt đó!

- Tôi không ghét cậu, chỉ là tôi không muốn vồn vã với người lạ thôi.

- Chị sai rồi ạ, em là người quen chứ lạ hồi nào. Chúng ta là đồng nghiệp của nhau mà. Chị cũng đã nói chuyện với em, chúng ta đã thành bạn rồi.

- Cậu nghĩ tôi là bạn cậu nhưng tôi thì không.

- Rồi chị cũng sẽ xem em là bạn thôi. Mà cũng lạ, hồi đó đến giờ ai cũng thích em hết, chỉ trừ chị ra thôi.

- Tôi hả? Vinh hạnh ghê. Tại cậu làm tôi không ý nổi chứ bộ. Đừng quan tâm đến tôi thì tôi sẽ thích cậu thôi.

Lâm bật cười, cậu ghé mặt cậu sát mặt tôi, thì thầm:

- Chị làm em thấy thú vị quá! Vậy thì em càng phải quan tâm chị thôi. Rồi em sẽ làm cho chị thích em cho coi.

Tôi hờ hững nhìn cậu, mỉm cười:

- Ờ, cậu cứ làm những gì cậu thích nhưng tôi sẽ không thích cậu được đâu, ít ra thì trong 1 thời gian dài.

Lâm nhíu mày, lúc lắc đầu ra chiều khó hiểu. Tôi bật cười to trước phản ứng của cậu.

- Tôi chưa từng thích ai thật lòng hết. Chắc tôi thuộc giới tính thứ 4 rồi. Cậu dừng lại đi, cậu có điều kiện thích những cô bé dễ thương khác mà. Thích tôi chỉ làm khổ cậu thôi.

- Hì, em chưa khổ lần nào nên cũng muốn thử đây. Mà chị hứa với em, nếu chị có bất cứ cảm xúc nào với em thì chị phải thành thật nói đó nha! Mắt lâm sáng lên khi nói những lời đó.

- Tùy cậu thôi. Tôi hứa. Tôi gật đầu với lâm, cũng chả cần phải làm cậu bé này buồn làm gì, ít ra thì tôi cũng biết tôi sẽ không thể nào thích cậu bé trẻ con này đâu.

- Thế chị tên gì ấy nhỉ? Em tên là Nguyễn Hoàng Lâm. Lâm mỉm cười, ôi, cái nụ cười chết người ấy. Tôi quay sang chỗ khác để tránh bị nó hạ gục, giọng nói bỗng dịu dàng hơn:

- Ừm, tôi tên Nguyễn Mai Quỳnh. Được chưa cậu bé?

Bất ngờ, lâm giật cái bánh mì trên tay tôi, gặm 1 miếng lớn. Tôi chỉ biết trợn mắt mà nhìn cậu vội vội vàng vàng xử đẹp bữa trưa của mình. Xong xuôi, cậu đứng phắt dậy chạy ra khỏi tiệm, không để tôi mắng cho câu nào. Khoảng 15 phút sau tôi đã có 1 hộp cơm ngon lành cùng 1 ly trà sữa thơm phức.

- Ai cho phép cậu làm thế hả? Tôi lúng búng nói dù trong lòng đang dậy sóng.

- Cái này chị đừng lo. Em làm thế là vì em đấy chứ! Chị mà đói thì đầu óc sẽ không tỉnh táo, à vậy thì khó mà nhận ra được cả đống ưu điểm của cái thằng con trai hoàn hảo trước mặt chị nè, hehe!

Tôi phì cười trước cái lí sự cùn của Lâm nhưng rồi cũng cầm lấy hộp cơm của cậu, miệng lảm nhảm:

- oầy, cái này là do cậu ăn của tôi nên tôi phải ăn lại của cậu đấy nhá! Coi như mình huề hen.

- Ặc, chị thật là...ok, huề!!!

8:00 am

Chị chủ quán đã đến. Nhìn 2 chúng tôi đang ngồi trước cửa, chị bật cười. Chị quá quen với chúng tôi, từ 4 năm trước cách 2 ngày là 2 đứa lại đến đây uống nước. Cái quán này là quán của chị họ Lâm. Chị rất dễ thương và hay cười. Lâm và tôi thường đèo nhau trên con vespa cũ kĩ của tôi để đến đây sau khi ở tiệm bánh về. Tôi thích, à không phải là yêu nơi này chứ. Tôi yêu cái bàn gỗ sát cửa sổ, nơi nhìn ra là 1 thảm cỏ 3 lá xanh rì, cũng là nơi tôi và Lâm luôn luôn ngồi. Tôi yêu những chiếc bánh quy sôcôla mà mỗi khi đến tôi đều kêu đến 2 đĩa to. Tôi yêu cái mùi cà phê sữa thơm phức, yêu ly cà phê đen mà lâm vẫn thường uống. Đến bây giờ tôi vẫn yêu tất cả, trừ Lâm...

Tôi vừa định dắt con vespa vào thì bị 1 bàn tay rắn chắc ngăn lại. Lâm nhẹ nhàng đẩy nó vào, vẫn là vậy. Vẫn là cái cách chăm sóc tôi từng li từng tí, dịu dàng và chu đáo. Tôi gồng mình không nghĩ đến những kỉ niệm của ngày trước. Tôi nhìn Lâm bằng ánh mắt van xin, có phần đau khổ và buồn bã. Tôi biết Lâm hiểu. Và cậu đã hiểu. Lâm không kéo ghế cho tôi ngồi như mọi khi.

- Lâm, vẫn cà phê đen như cũ à? Chị chủ hỏi.

- Không, hôm nay cà phê sữa đi chị.

- Em thay đổi khẩu vị từ khi nào thế? Quỳnh cũng thế. Cà phê đen như cũ à?

- Dạ. Và 2 đĩa to bánh sôcôla nữa. Tôi đáp nhẹ nhàng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu từ Lâm.

Đợi chị chủ đi rồi, tôi nói:

- Ừm. Chị đã thay đổi. Không có gì là mãi mãi lâm ạ!

- Chị đổi khi nào?

- Từ khi em đi.

-3 năm rồi nhỉ? Từ cái ngày em quay về gặp chị. Thời gian trôi nhanh quá...

- Ừm, 3 năm....

- Thế chị và anh ta còn quen không?

- Chừng nào em đi?

- Em hỏi chị và anh ta chia tay chưa?

- Điều đó không quan trọng. Chị không chấp nhận em không phải vì anh ấy. Chị phải nói với em bao nhiêu lần nữa. Em đừng phiền chị bằng những câu hỏi ngốc nghếch đó nữa được không? Chị mệt mỏi lắm rồi...Thời gian dài như vậy không đủ để em quên đi chị sao? Chị đã làm em…giọng tôi chùng xuống, nước mắt bắt đầu muốn chảy nữa rồi.

-Quá khứ rồi chị ạ! Em về đây không phải là để trách móc chị đâu. Em chỉ muốn gặp lại chị thôi mà. Mà thôi, em hứa sẽ không phiền chị nữa. Chị đừng lo. Lâm nói, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ, nơi ánh nắng sáng bắt đầu tràn vào....

Có lẽ vì ánh nắng ấy mà tôi đã không nhận ra được giọt nước mắt, nó đang lăn xuống má Lâm, từng chút 1 rồi rơi tõm xuống li cà phê của Lâm, mặn chát...

Kì 2: "Lâm khóc, em khóc... Đều chỉ vì em"

xaluan
Admin
Admin
Founder
Founder

Tham gia : 17/08/2009
Bài viết : 763


https://haihaua.forummotion.com/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết