Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hãy quên đi em nhé!

Go down

Hãy quên đi em nhé! Empty Hãy quên đi em nhé!

Bài gửi by Khách vi 24/05/11, 11:57 pm

“Tất cả đều chỉ là mơ thôi, khi tỉnh dậy hãy quên đi em nhé!”
Và lúc nào bóng hình anh cũng nhòa mờ dần…rồi, anh biến mất!
Thư viện vắng và ai cũng chăm chú học khiến không khí tĩnh lặng đến kinh sợ! Từ khi anh ra đi, nó không dám vào thư viện một mình. Nó sợ, sợ lắm vì cứ mỗi lần ngồi ở góc nhỏ ấy, mọi kí ức về anh cùng những lúc đọc sách, làm bài cùng nó lại ùa về. Những lúc ấy, nó nhớ anh lắm! Nó nhớ da diết nụ cười như tỏa nắng của anh, nhớ cái điệu bộ làm ra vẻ nghiêm túc của anh khi giảng bài cho nó, nhớ cả những lúc anh tủm tỉm cười khi nó nhăn nhó vì không giải được bài,…Nó nhớ rồi nó lại khóc. Nước mắt cứ chảy dài, ướt đẫm xuống cổ. Nó ghét cái cảm giác thèm được ở bên anh. Nó ghét cái cảm giác thấy mình yếu mềm khi không có anh bên cạnh. Trái tim cứ đau quặn thắt khiến nó còn thấy ghét cả anh nữa, sao anh lại bỏ nó mà ra đi, sao anh quên đi lời thề là sẽ ở bên nó, chăm sóc và yêu thương nó suốt đời?
Sáng nào thức dậy, nó cũng thấy gối ướt đẫm. Đêm nào nó cũng mơ thấy anh. Đêm nào nó cũng thấy anh lại ở bên nó, yêu thương nó. Khuôn mặt đẹp đẽ ấy cứ kề sát mặt nó. Đôi môi mềm mại ấy cứ lướt nhẹ cổ nó. Bàn tay ấm áp ấy cứ ôm ghì lấy nó. Suốt cả đêm, anh chỉ ôm nó mà không nói một lời nào. Dù nó có hỏi vì sao anh lại rời xa nó, vì sao anh không cố gắng trở về bên nó, rằng anh có còn yêu nó như những ngày xưa không,... nhưng anh cứ lặng thinh và lại càng ôm xiết nó hơn. Thà rằng cứ như thế, thà rằng anh cứ im lặng không trả lời nó cũng được. Chỉ cần anh cứ mãi ở bên nó thế này. Nhưng, khi những tia nắng đầu tiên của sớm mai chiếu nhẹ qua khe cửa, anh lại lặng lẽ tan biến cùng một lời nói duy nhất thì thầm bên tai nó: “Tất cả chỉ là mơ thôi, khi tỉnh dậy hãy quên đi em nhé!”…
Anh ác lắm, anh cứ trở về yêu thương, âu yếm nó mỗi đêm thì làm sao nó có thể quên anh đi được!
Đã có những ngày, nó cố vùi đầu vào đống sách luật, cố tham gia thật nhiều những hoạt động tình nguyện để cố xòa nhòa những kí ức về anh, để không còn phải nghĩ về anh. Nhưng anh lúc nào cũng thế, cứ trêu chọc nó không buông tha để mỗi đêm nó lại gặp anh trong những cơn mơ dài.
Đã 365 ngày qua đi, 365 đêm mơ về anh, 365 sáng sớm thấy gối đẫm nước mắt. Sáng hôm nay là sáng của một năm mới kể từ ngày anh ra đi, nó quyết định dành cả ngày ấy để không cố quên anh nữa vì đã 365 ngày cố quên anh sau những giấc mơ nhưng không được. Hôm nay nó quyết tâm sẽ nhớ về anh cả ngày như một phép thử đầy mạo hiểm. Hoặc sau cả một ngày để mặc bản thân sống với những kí ức ấy nó sẽ quên được anh, mãi mãi… Hoặc sau cái ngày được ngập tràn kỉ niệm ấy nó sẽ càng buộc chặt đời mình với anh hơn!
Và, nơi đầu tiên nó đến là thư viện!

Và, nơi cuối cùng nó đến là căn phòng của anh!

Từ khi anh ra đi trong chuyến leo núi đầy mạo hiểm ấy, bố mẹ anh vẫn giữ nguyên những đồ đạc trong căn phòng nhỏ của anh. Khi nó mở cánh cửa phòng ấy, nó đã bật khóc! Trời ơi, suốt một năm dài nó mới dám quay trở lại đây! Suốt một năm dài nó mới dám ngắm nhìn lại những đồ vật một thời là thân thương với nó! Căn phòng nhỏ với những bức tường màu xanh dương dán đầy hình của nó! Chiếc bàn học với những mô hình ngôi nhà bằng xốp mà anh gọi là công trình tình yêu của anh dành cho nó! Những chiếc đĩa nhạc anh tự thu để dành tặng nó!
Tất cả đều còn đấy, nhưng có một thứ đã biến mất cùng anh. Là chiếc máy ảnh anh luôn mang theo bên mình!
Ngày trước, nó từng hỏi anh vì sao anh thích học ngành nhiếp ảnh thế? Anh đã nhìn thẳng vào mắt nó, cười thật nhẹ và nói với nó rằng: “Anh muốn những gì anh nhìn được từ thế giới này, người quan trọng nhất trong cuộc đời anh cũng nhìn thấy. Anh muốn anh là đôi mắt của người ấy, anh muốn người ấy luôn nhìn được những gì đẹp đẽ nhất!”. Và anh hôn nhẹ lên trán nó, nụ hôn nhẹ như gió thoảng nhưng ấm áp đến vô cùng!
Trong đầu nó luôn văng vẳng câu nói trước khi anh lên đường tham gia đoàn leo núi: “Đợi anh nhé, khi nào về, em sẽ được ngắm nhìn những gì tuyệt vời nhất, anh sẽ chụp thật nhiều những bức ảnh tuyệt đẹp cho người quan trọng nhất cuộc đời anh!” Nhưng,… đấy là lần đầu tiên anh nói dối nó, là lần đầu tiên anh không giữ lời hứa với nó, anh đã ích kỉ giữ những bức ảnh đẹp tuyệt trần cho riêng mình, anh đã không cho nó có cơ hội ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất!
Suốt một thời gian dài sau khi biết tin anh đã ngã xuống trong khi đang bám vào một vách núi để chụp ảnh, nó đã suy nghĩ lại và nó không còn trách anh nữa mà tự trách bản thân mình. Anh không rời bỏ nó mà chính nó đã khiến anh rời bỏ cõi đời này. Nếu nó không xuất hiện trong cuộc đời anh, nếu nó không là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh thì có lẽ anh đã không cố chụp hình một cách nguy hiểm như thế! Tất cả là tại nó, chính nó đã giết anh rồi!
Nó thấy nó không xứng đáng với anh, không xứng đáng với tình yêu và sự hi sinh của anh. Ngay từ đầu nó đã nhận thấy vậy. Nó chỉ là một con nhóc hết sức bình thường, luôn trẻ con và vô cùng nhí nhố. Còn anh, anh dường như là những gì hoàn mĩ nhất. Khuôn mặt đẹp như một thiên thần, nụ cười tươi như tỏa nắng và sự thông minh, tinh tế vô cùng trong suy nghĩ! Có rất nhiều những cô gái xinh đẹp, tài giỏi theo đuổi anh, van xin chút tình yêu nơi anh nhưng tại sao anh lại chọn nó!?! Chính những suy nghĩ ấy lại càng khiến nó dằn vặt hơn. Rồi khi mỗi sớm mai thức dậy, nó luôn muốn quên được anh. Không phải vì nó muốn sống một cuộc sống yên bình không có anh mà vì nó thấy nó không có quyền được nhớ về anh, được yêu anh nữa! Anh xứng đáng được yêu bởi một người con gái khác tuyệt vời hơn nó. À không, nếu thời gian có quay trở lại, nó mong rằng anh đừng yêu ai cả, anh đừng coi ai là người quan trọng nhất với anh cả để anh không phải mạo hiểm chụp những bức ảnh đẹp cho người ấy cùng ngắm nhìn nữa!
Ngày đầu tiên của một năm sau ngày anh rời xa đã trôi qua. Nó lại trở về căn phòng trọ nhỏ ấy. Đặt nhẹ lưng lên giường, nó không biết đêm nay nó có mơ về anh nữa không. Hôm nay, nước mắt đã rơi rất nhiều. Nó đã sống trong từng không gian kỉ niệm, nó cho phép mình được nhớ về anh trong từng giây, từng phút của ngày hôm đó. Dù với lí do nào đi nữa, nó cũng mong đêm nay không còn mơ thấy anh. Dù đêm dài lạnh lẽo và cô đơn, dù đêm dài không được anh chở che, ôm ấp, nó vẫn mong sáng mai gối không còn đẫm nước mắt. Đêm là kết thúc của một ngày. Điều quan trọng là sáng mai- thời điểm khởi đầu một ngày mới. Nó biết nó không thể sống vui vẻ nếu đêm đêm cứ đắm mình trong hạnh phúc ảo tưởng để khi thức dậy chợt nhận ra tất cả chỉ là mơ. Dù biết anh luôn ở bên nó nhưng nó không thể cứ luôn nhớ anh da diết trong từng khoảnh khắc. Mà hơn nữa, nó phải sống thật tốt vì dù biết nó không xứng đáng với anh nhưng đối với anh nó luôn là người quan trọng nhất. Anh muốn nó được ngắm nhìn thế giới tươi đẹp là muốn nó luôn hạnh phúc và cười tươi. Nó không thể để anh thất vọng, không thể để những hi sinh của anh là vô ích!
Và nó tin anh luôn mong muốn rồi một ngày nào đó, nó cũng là người quan trọng nhất của một ai đó như đã từng là quan trọng nhất đối với anh!

Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết