Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Một Ngày Thật Khác

4 posters

Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by Silent Raindrop 20/05/11, 05:23 pm

Tác giả : Silent Raindrop


Mấy tia nắng chói chang rọi thẳng vào mặt, làm tôi nóng bừng thức giấc. Một ngày nắng đầu tiên của một tuần âm u, mà lại còn là nắng gắt khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi mở cửa tủ , nhìn khắp lượt rồi lôi ra từ dưới đáy một chiếc quần jean bạc màu, và một cái áo sơ mi trắng. Quả thực nhìn chúng cảm hứng muốn đi chơi phải nói là xẹp lép như bóng xì hơi. Lấy thêm một bộ đồ mặc ở nhà, tôi bước nhanh vào nhà tắm, và dội lên người thứ nước lạnh để từ đêm hôm trước. Làn nước phút chốc khiến tôi tỉnh táo, và cảm giác khoan khoái chạy khắp từng dây thần kinh. Bước ra khỏi nhà tắm, tôi mở toang từng cái cửa sổ. Có thể nói tôi được sở hữu một ngôi nhà có cực kì nhiều cửa sổ, và thông thường thì tôi chỉ mở hai cái ở gần giường tôi nằm để tôi có thể từ đó mà trông ra khu vườn rậm rì cỏ mọc của tôi. Lúc này, ánh sáng đã ngập đầy ngôi nhà. Tôi thoáng thở dài, và vội xua đi cái cảm giác ngớ ngẩn bằng cách mở tủ lấy ra cái máy khâu mini, và bộ đồ may vá nhỏ xinh của mình. Tôi tỉ mẩn, cắt ngắn hai ống quần jean. Phải thú nhận rằng, tôi cũng không được khéo tay cho lắm, những đường cắt của tôi không thẳng, mà cứ lủng cà lủng củng cực mất thẩm mĩ, nhưng tôi lạc quan cho rằng đến khi máy lại, những nếp cắt xấu xí khi sẽ được giấu hết vào bên trong, và ai mà có thể nhận ra được chứ ?

Cái máy may kêu rì rì khi tôi may những đường đầu tiên, đột nhiên chuông điện thoại của tôi đổ dồn.

- Alô! Em à !

- Vâng, em đây – Tôi cười khúc khích khi nghe cái giọng chào ngọt như mía của thằng bạn học. Chắc lại có ý định nhờ vả gì mình đây?

- Buôn chuyện với tao tý đi mày!

- Sao có chuyện gì à ?

- Không ! Thích nói chuyện với mày thì gọi thôi !

- Ok, mày có biết tao đang làm gì không ?... Tôi vui vẻ mở màn, biết thừa thằng bạn phải đang có chuyện gì bức xúc lắm.

- …

Hai đứa nói chuyện được một lúc thì cúp máy. Tôi quay trở lại với cái máy khâu cũ kĩ. Cái máy khâu lại bắt đầu kêu những tiếng rì rì, tôi thích thú nhìn cái kim dập lên dập xuống trên nền vải. Chỉ một chốc là xong. Tôi hài lòng nhìn thành phẩm của mình. Một cái quần ngố đã xuất hiện. Tôi cắm bàn là, rồi là phẳng nếp quần. Xong xuôi, tôi thay chiếc quần đang mặc bằng chiếc quần vừa được sửa. Mặc cái áo sơ mi lụng thụng vào, và buộc hai tà áo thành cái nơ ở eo. Nhìn ngắm mình trong gương, tôi bật cười. Chả khác nào một đứa nữ sinh ngỗ nghịch. Phải, tôi phải tân trang cho chính mình chứ! Sống trên đời là để sống cho mình, là để mỗi ngày đều tự thấy mình tươi mới đúng không ?

Mặc kệ cái đầu ẩm ướt vẫn rối bù, tôi xách cái ghế nhựa đỏ ra sân vườn. Chiếc ghế đỏ này giờ quả thật quá nhỏ so với tôi.Tôi dựa nó vào gốc cây quen thuộc, ngồi lên nó mà tôi có cảm giác, nó đang oằn mình xuống vì cái thân thể nặng nề này. Nó đã chịu đựng tôi từ lúc còn nhỏ xíu, cho đến khi tôi kềnh càng và to lớn như thế này đây. Sợ nó không chịu nổi, tôi nhấc nó ra và ngồi xệp xuống đất. Sương trên đám cỏ đã bay hết vì hơi nóng từ mặt trời. Tôi khoan khoái nhìn những tia sáng lấp lánh đâm xuyên qua những tán cây xanh rì. Được cái là tôi bị cận, nên chỉ cần bỏ kính ra, là tôi được chiêm ngưỡng những ánh sáng ấy một cách lung linh đến kì diệu. Vậy nên, không phải lúc nào nhìn bằng con mắt của chính mình cũng thấy rõ cuộc đời. Và kể cả nhìn đời qua lăng kính màu hồng cũng không thể đẹp bằng nhìn đời qua một đôi mắt cận. Phải lắm, tôi đâu cần gì nhiều đâu. Những lúc như thế này là tôi hạnh phúc lắm rồi. Cứ sống như vậy, ngày lại ngày bên một gốc cây già, nhìn thế giới trôi qua, nhìn tán cây thay sắc đổi màu, cứ bình thản vậy, bình yên vậy là tốt nhất.

Thế nhưng giây phút yên ả của tôi bị phá vỡ. Chuông điện thoại lại réo gọi. Một số máy lạ:

- Alô! Tôi xin nghe.

- Vâng, xin lỗi, tôi chỉ nhầm máy thôi. Giọng nữ ở phía đầu bên kia có lẽ là của một người phụ nữ luống tuổi. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy giọng nói đó có gì buồn bã và sầu não làm tôi động lòng.

- Thưa cô, có lẽ cháu hơi nhiều chuyện nhưng cô có chuyện gì không vui ạ ?

Đột nhiên, tôi nghe thấy người phụ nữ bật khóc:

- Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu. Cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Cô cũng không hiểu sao cô làm vậy nữa, mặc dù cô gọi chỉ là để nói với người ta rằng cô nhầm số.

Tôi cười, và tôi cười thành tiếng để người phụ nữ nghe thấy.

- Có gì đâu cô, cô đang ở đâu thế ạ ?

- Cô đang ở vườn của bệnh viện cháu gái ạ. Giọng người phụ nữ vẫn sụt sùi.

- Ồ, các khu vườn của bệnh viện rất đẹp và mát cô nhỉ ?

- Ừ, đúng thế đấy. Giọng người phụ nữ đột nhiên tươi tỉnh. Nhưng mà cháu ạ, cô rất là không ưa cái con bé kia. Cháu biết nó đang mặc cái gì không ? … Trời đất ạ, nó đang mặc một cái quần jean bạc phơ bạc phếch, đã thế lại còn chẳng thèm mặc áo sơ mi cho nó hẳn hoi, nó buộc túm áo lại thế kia, thật không ra thể thống gì…

- Ồ, thật là lố lăng! – Tôi nói và nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, và muốn khóc thét.

- Bọn trẻ bây giờ thật không chịu nổi. Ô, cô xin lỗi, cô không có ý nói cháu đâu.

- Dạ vâng, cháu cũng không ưa bọn họ… Trời đất tôi đang nói cái gì vậy

- …

Cứ như vậy, tôi và người phụ nữ nói chuyện cho đến tận trưa. Kết thúc cuộc gọi, điện thoại của tôi đã hết sạch pin. Nắng trưa gay gắt quá. Nóng quá đi mất ! Tán cây cuối cùng cũng không đủ sức che mát cho tôi. Đầu óc hơi váng vất, tôi bước vào trong nhà. Một cảm giác buồn buồn lan đến trong tôi khi tôi nghĩ đền người phụ nữ trong điện thoại và chính mình. Ôi nỗi buồn của những người phụ nữ… Tôi nhanh chóng sạc pin đầy đủ cho điện thoại, rồi đi vào bếp. Mở cửa tủ lạnh, tôi chỉ thấy còn một quả trứng, và một cái bánh mì cứng ngắc. Ồ, thật là may mắn. Thế là ít nhất trưa nay tôi cũng đã có món bánh mì kẹp trứng nóng hổi rồi.

Tôi cắn ngập răng vào cái bánh mì mình vừa tự làm. Chà, cho hơi nhiều muối thì phải. Nhưng không sao, có nhiều muối còn hơn không có hạt nào. Vừa nhai tôi vừa âm ỉ hát theo cái băng cát xét cũ kĩ đang gào tướng lên như sợ không có ai biết đến sự có mặt của nó trên đời

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai vươn hình hài lớn dậy

Ôi cát bụi mệt nhoài

Mặt trời soi một kiếp rong chơi

Ôi chao, nhạc Trịnh! Cả một đời của ông, ông Sơn ơi, sao ông cứ phải ai oán thế, làm cho tôi muốn sầu não theo ông. Hừm, ông cô độc như ai ?... Ôi chao cái đời người rồi chỉ là cát bụi…

Hạt bụi nh…ào.. hóa… kh…iếp thân… tôi

Trời ạ, tôi không thể vừa ăn vừa hát kiểu này được. Nếu không thì hoặc là tôi sẽ chết nghẹn, hoặc là tôi sẽ chết vì buồn mất.

Kết thúc bữa trưa, tôi lê cái xác mệt nhoài của mình lên giường. Tôi nhắm mắt lại. Sáng quá ! Không thể nào ngủ nổi! Vừa với tay, đập cánh cửa sổ cái rầm, và chờ đợi giấc ngủ đến, thì bất giác có tiếng rao bán sắt vụn, giấy vụn bên ngoài. Cái âm thanh quen thuộc làm tôi mở choàng mắt. Tôi bật mở cánh cửa. Nhìn ra ngoài, bóng người phụ nữ nhem nhuốc trong ánh gay gắt của buổi trưa. Phải, giống mẹ tôi quá! Giống từ cái dáng khom khom, gò lưng trên cái xe cà tàng, giống cả ở cái giọng rao vang vang buồn rười rượi. Có phải mọi người đàn bà bán đồng nát đều đau khổ như nhau không, đều tảo tần vất vả như nhau không ?Bóng người phụ nữ khuất dạng từ lâu, âm thanh rung rung không khí cũng đã tan mất nhưng tôi vẫn đờ đẫn nhìn theo, nhìn theo một cái gì xa xăm ở trước mặt, hay là ở tận trong lòng ?

Tôi đã mất một buổi trưa không thể nào chợp mắt. Cơn đau đầu đến choáng váng bắt đầu xuất hiện. Tôi bước khỏi nhà, nhìn cái nắng chiều bắt đầu dịu lại, những cái bóng cũng trở nên dài hơn, đổ xiên xuống con đường vắng lặng. Tôi ngồi trên xe, đạp những vòng đều đặn đến đài phát thanh. Tôi là một phát thanh viên đặc biệt. Chương trình của tôi được phát sóng hàng ngày, mà nội dung chỉ là nói chuyện phiếm. Cái duyên đưa đẩy tôi đến với công việc này cũng thật lạ kì. Ông giám đốc đài là bố của một người bạn học. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với ông, không hiểu tôi khiến ông thích thú dường nào, mà ông đã nảy ra ý định, mời tôi tham gia chương trình mới mà ông vừa chỉ nghĩ ra khi hai bác cháu chuyện trò. Đó là một chương trình mà ở đó, thính giả sẽ gọi điện đến chương trình, và tôi sẽ tiếp chuyện họ. Chỉ đơn giản là nói chuyện, không đưa ra lời khuyên, không tư vấn tình cảm. Ban đầu tôi nghĩ chuyện này thật điên rồ. Nhưng không ngờ, chương trình của tôi nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Về sau, một trong số những thính giả ấy đã nói với tôi rằng: giọng nói và cách nói chuyện của tôi khiến người ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Thật kì lạ, nhưng tôi kể từ khi ấy, tôi nhận ra đời mình có nhiều ý nghĩa hơn mình tưởng. Và phát hiện ấy, làm tôi thấy mình lật sang trang mới. Có nhiều niềm vui hơn, nhưng cũng nhiều nỗi buồn hơn. Thật lạ!

Đầu tôi vẫn tiếp tục đau khi tôi nói chuyện với những vị khách đầu tiên. Tôi cảm thấy trong người khá mệt mỏi, có lẽ một buổi trưa không ngủ có hại nhiều hơn tôi tưởng. Nhưng tôi cố nén cảm giác ấy để nó không lộ ra khỏi giọng nói. Những người phụ trách thu thanh và phát sóng hình như cũng đang cuốn vào câu chuyện của chúng tôi. Ồ, tôi vẫn không hiểu tại sao những câu chuyện tào lao mà tôi đang nói lại khiến người ta hấp dẫn. Bất giác tôi để ý thấy anh DJ của đài đang nhìn tôi chăm chú. Hơi ngượng, và ngạc nhiên bởi mọi lần tôi thấy anh là người chú ý vào câu chuyện của tôi với thính giả nhất, mà tôi cũng chưa thấy anh nhìn tôi như vậy bao giờ, mà cả hai chúng tôi thậm chí còn chưa từng chuyện trò cùng nhau.

Kết thúc chương trình, tôi đi vào nhà vệ sinh. Lần đầu tiên tôi nhìn mình chăm chú trong gương đến vậy. Một gương mặt gầy gầy, hơi dơ xương lộ ra trước mặt tôi. Chà, có lẽ tôi không nên soi gương quá nhiều. Một gương mặt không lấy gì làm xinh đẹp, lại lắm tàn nhanh. Giá bớt đi đám này, và đám này nữa ở hai gò má, thì có lẽ da dẻ tôi nó sẽ sáng lên nhiều lắm. Nhìn mãi rồi, tôi cũng không nhận ra gương mặt tôi có gì khác thường. Hừm, có lẽ là tôi hoang tưởng. Chắc lúc ấy anh DJ đang nhìn bức tranh mới treo ở sau lưng tôi thôi ? Ôi chao, đầu tôi muốn nổ tung ra mất. Tôi phải nhanh trở về, chứ nếu không lại lăn đùng ra ở đâu thì khổ .

Trở về nhà tôi mới nhận ra là không có cái gì ăn nữa cả. Lấy vội mấy viên hỗn hợp thần kinh, tôi uống vội vàng và lăn đùng ra vì mệt mỏi. Phải lúc này mà có mẹ thì tốt biết mấy ? Tôi nhớ những lúc tôi vờ ốm, nằm ườn ra mà xem ti vi, trong khi mẹ lúi húi dưới bếp làm cơm. Mẹ nấu canh chua ngon lắm. Mùi chua thơm của mẻ bỗng đâu muốn phảng phất trong đầu tôi. Ôi bát canh chua của mẹ, tôi có thể ăn hết bát này đến bát khác, cho đến khi bụng đã căng tròn to như cái bát úp. Và tôi sẽ kéo áo lên, giơ cái bụng phềnh to ấy lên mà khoe với mẹ, để mẹ mắng cho là con gái gì mà vô ý vô tứ…

Bụng tôi hình như hơi sôi lên. Tôi cố gắng lết dậy, tìm đồ ăn một lần nữa. Thật may mắn, một nửa gói mì tôm tôi ăn dở từ hôm nào vẫn còn ở sâu trong chạn. Không cần nước sôi nữa, tôi ăn sống nửa gói mì đã hơi ỉu. Không sao, có còn hơn không ? Vừa an ủi mình vậy, tôi bỗng nhìn lại chính mình. Sao tôi lại có thể thê thảm thế nhỉ? Tôi sẽ sống như vậy đến bao giờ, một mình đến bao giờ… ? Đêm nay rồi sẽ qua, ngày mai rồi sẽ tới, rồi ngày sau, ngày sau, ngày sau nữa... Phải, tôi vẫn sẽ như thế, tự bảo vệ mình, tự chăm lo mình, tự tin sống, phải, tự vui sống, như giờ tôi đang như thế, ... tôi đang như thế đúng không ? Tôi đang hạnh phúc, đang hài lòng với những gì tôi có mà... Phải, tôi có thật nhiều : một ngôi nhà xinh đẹp nơi thị trấn, một công việc thú vị, và tôi còn luôn là chỗ dựa của bất cứ ai ghé lại bên đời... Vậy tại sao, những lúc này đây tôi thấy trĩu nặng thế này... ?

Bất giác tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Những hình động rung rinh nhảy múa sắc màu trước mắt tôi. Gì kia ? Là ai kia ? Sao tôi không nhìn ra vậy nhỉ ? Mà cho dù có là ai thì đã sao. Tiếng chuông vẫn vang lên rền rĩ. Tôi không muốn nghe nữa, tôi không muốn nói chuyện. Tôi không muốn tỏ ra bình thản, không vui vẻ, không chia sẻ, chẳng tâm tình, không,… không,… không…

Và… tôi bấm nút trả lời:

- Alô ! – Tôi cố giữ giọng nói mình tươi tỉnh.

- Anh đây ! – Anh DJ – Tôi ngỡ ngàng nhận ra, thì ra anh có số của tôi.

- Vâng, em chào anh.

- Ừmm... – Giọng nói của anh hơi ngập ngừng- Anh chỉ muốn biết, em có ổn không ? Hôm nay anh thấy em hơi mệt mỏi thì phải?

- Dạ… Em… em… không sao – Ôi sao bàn tay tôi run thế, sao tôi thấy nước mắt mình nhòe ra. – Em chỉ hơi đau đầu chút thôi.

- Em ăn chưa ?

- Em ăn rồi. Tôi nói và nhìn vỏ gói mì tôm nằm chỏng chơ trên mặt bàn

- Em ăn gì rồi ? – Anh ấy có cần phải quan tâm đến tôi như thế không ?

- Một gói mì. Em nghĩ thế, có lẽ là nửa thôi. – Trời, sao tôi lại phơi bày tình trạng đáng thương của mình ra như thế này

- Trời ạ, đang ốm mà em ăn uống thế sao được. Lát anh qua nhà em nhé, anh có món này ngon lắm

Nước mắt tôi thật sự trào ra rồi, nó chảy tràn xuống miệng rồi, làm giọng nói của tôi sùi sụt:

- Vâng… vâng….

- Em khóc đấy à ? – Giọng anh lập tức trở nên cực kì lo lắng

- Không… Và tôi òa khóc nức nở… Vâng… vâng…

Silent Raindrop
Silent Raindrop
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 22/09/2010
Bài viết : 49


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by test 20/05/11, 05:43 pm

Câu chuyện buồn. Sao chưa có đoạn kết à?
test
test
Developer Team
Developer Team

Tham gia : 16/03/2010
Bài viết : 1760


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by Silent Raindrop 20/05/11, 07:32 pm

Với bản thân mình, thì ý tưởng tình cảm đến đây đã là trọn vẹn, còn với mọi người đọc, thì có thể tự thêm phần kết nếu muốn vui vẻ Bởi vì truyện mình viết không phải với ý tưởng về một số phận con người, mà đời người thì dài lắm, coi như là lấy dao cắt ra một khúc vậy thôi, từ đấy gợi ra cái khác
Silent Raindrop
Silent Raindrop
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 22/09/2010
Bài viết : 49


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by test 20/05/11, 07:36 pm

Phát huy nhé. Có khả năng thành nhà văn trong tương lai
test
test
Developer Team
Developer Team

Tham gia : 16/03/2010
Bài viết : 1760


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by Silent Raindrop 20/05/11, 07:45 pm

hí, không có tham vọng, thích thì viết chơi cười ngoác miệng cho nó thú vị
Silent Raindrop
Silent Raindrop
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 22/09/2010
Bài viết : 49


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by kara161 21/05/11, 02:15 pm

ban đầu vào tưởng mem này học c2, nhưng k phải r` :l . câu truyện khá hay ^^~
kara161
kara161
Mem cấp 4
Mem cấp 4

Tham gia : 30/10/2010
Bài viết : 275


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by boyanchoipro 21/05/11, 04:46 pm

Ko phải là khá hay mà là quá hay.
boyanchoipro
boyanchoipro
Mem cấp 6
Mem cấp 6

Tham gia : 29/10/2010
Bài viết : 833


Http://lovesuju-vn.forum-vn.net

Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by Silent Raindrop 21/05/11, 07:15 pm

kara161 đã viết:ban đầu vào tưởng mem này học c2, nhưng k phải r` :l . câu truyện khá hay ^^~
tại sao lại nghĩ là ko phải ? hi hi tò mò quá
Silent Raindrop
Silent Raindrop
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 22/09/2010
Bài viết : 49


Về Đầu Trang Go down

Một Ngày Thật Khác Empty Re: Một Ngày Thật Khác

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết