Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cười vỡ bụng

Go down

Cười vỡ bụng Empty Cười vỡ bụng

Bài gửi by Admin 17/12/09, 12:24 am

Cười vỡ bụng Icon_biggrin Ứng dụng

Một sinh viên làm thêm với công việc giao bánh pizza. Bữa đầu, sau khi giao bánh, vị khách hỏi anh:

- Thường thì tiền boa là bao nhiêu?

- Đây là lần đầu cháu đi giao bánh, nghe mấy đồng nghiệp bảo, nếu bác cho cháu chỉ 25 xu thôi là đã ổn rồi.

- Có thế thôi à? Vị khách khịt mũi nói. Nếu thế bác sẽ cho họ thấy họ nhầm lẫn thế nào. Bác cho cháu 5 đô.

- Cảm ơn bác! Chàng thanh niên đáp. Cháu sẽ dành tiền để đóng học phí.

- Thế cháu học chuyên ngành gì vậy?

- Dạ, môn tâm lý học ứng dụng ạ

Ai may mắn?

Một hôm, thị trưởng thành phố cùng vợ đi thị sát một khu công trường. Một người công nhân đầu đội mũ bảo hiểm chạy tới kêu lên:

- Em ơi, còn nhớ anh không? Chúng ta thường hẹn nhau hồi trung học đấy.

Trên đường về, thị trưởng nói với vợ:

- Mình lấy tôi là may cho mình lắm! Bằng không mình đã trở thành vợ của một thằng cha xây dựng chứ không phải là bà thị trưởng nữa.

- Anh cũng phải mừng vì tôi đã lấy anh, bằng không thì chính hắn đã là thị trưởng thành phố.

Ai nhổ răng?

Một cặp vợ chồng gõ cửa phòng răng.

- Tôi muốn ông nhổ gấp một cái răng. Chẳng cần thuốc tê gì cả. Càng nhanh càng tốt vì chúng tôi đang vội, người đàn bà nói gấp gáp.

- Bà thật dũng cảm. Xin bà ngồi lên ghế. Thế tôi phải nhổ cái nào đây?

- Kìa ông, há miệng ra chỉ cho bác sĩ đi chứ - Bà ta quay sang nói với chồng.

Bố cáo

Tấm biển treo ở cửa hàng sửa chữa đồ vật với thông tin dành cho khách hàng:

Công sửa theo giờ: 10,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem: 12,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem và bình luận: 15,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem, bình luận và chỉ đạo: 20 đô

Bản quyền kinh dị

Hổm rày có coi ti vi không? Nhân mùa trung thu, có cái cơ sở bánh kẹo Thanh Xuân ở Hà Nội đi mua dung dịch màu và bột đá vôi về... làm bánh kẹo, đóng bao, bán cho tụi nhóc.

- Ừ, mà cũng đúng là răng bọn nhóc bây giờ chắc thật, cắn đá vôi trộn đường mà ra sôcôla thì cũng giỏi thiệt!

- Trời ơi, trách chi bọn nhóc. Tui với ông dạo trước đi công tác chung, vẫn thường kéo nhau ra vỉa hè ăn lẩu bò, bao tử bò ở Hà Nội, giờ mỗi lần nhớ lại, tui cứ buồn nôn!

- Gì nữa? Bao tử bò trộn đá vôi hả?

- Không! Vừa rồi có một đám người mua nội tạng của bò heo ở các tỉnh phía Bắc phân phối cho Hà Nội. Nhà đài quay được cái cảnh nhóm người này trên đường về thủ đô đã tự nhiên dừng xe lại, xổ đám lòng ruột ấy xuống mấy ao lục bình nước đen ngòm và mang giày bốt thi nhau... giẫm đạp. Sau đó lấy bót "giặt trắng" rồi cho vào giỏ xế ung dung bán cho các nhà hàng, quán xá...

- Trời ơi, nói chi đến Hà thành cho xa ông ơi. Ngay Sài Gòn mình đây thôi. Bữa trước Công an quận Bình Thạnh vừa mới bắt một lò làm bánh giò nhưn thịt... chuột! Cơ sở này thuê hẳn một nhóm đặc nhiệm "ÉT BÊ XÊ" săn bắt chuột (cống) về xay ra làm nhưn bánh giò cho mấy mối bán rong...

- Oái! Ông làm tui dợn quá.

- Tui không cố ý. Chẳng qua là tui có kế này, nói nhỏ ông nghe thôi: sắp tới tui với ông hợp tác mần ăn...

- Mần ăn gì?

- Nghe nói mấy thằng nhà văn nước ngoài dạo này qua Việt Nam nhiều lắm, tìm chất liệu viết phim cho Hô li út. Mỹ mà, khoái mấy chuyện kinh dị lắm. Ông với tui đi gom những chuyện này lại, bán kiếm tiền tác quyền đi lai rai

Khi bệnh nhân cần tư vấn tâm lý nằm yên vị trên chiếc sofa trong phòng khám, bác sĩ tâm lý bắt đầu liệu pháp của mình:

- Tôi chưa rõ lắm về vấn đề mà anh gặp phải. Vậy có khi anh kể lại từ giai đoạn ban đầu xem nào.

- Tất nhiên rồi, bệnh nhân đáp, thuở ban đầu, tôi tạo ra thiên đường và trái đất...

Bệnh nhân tâm thần

Một người phàn nàn với bác sĩ:

- Bác sĩ biết không, người nhà tôi điên cả rồi. Họ nhất định nhét tôi vào bệnh viện tâm thần chỉ vì tôi thích tất sợi hơn tất nylon.

- Thế ư? Tôi cũng thích tất sợi hơn tất nylon.

Người kia hỉ hả:

- Có thế chứ! Tôi biết thế nào cũng có người nghĩ giống tôi mà. Thế bác sĩ thích dùng tất sợi... với nước sốt cà chua hay nước luộc gà?

Bí mật trên nắp hộp

Ba bước để pha mì xào ăn liền là đổ nước sôi vào, chờ cho mì nở, chắt nước ra, rồi trộn mì với bột súp. Với loại mì xào đóng hộp thì còn tiện hơn nữa, vì đã có bao bì là một khay nhựa mỏng dùng thay tô chén. Nhưng có người thì mở nắp he hé, người thì mở tung nắp, nghiêng khay mì đổ nước ra và dùng đũa chặn mì lại. Ai khéo thì chắt hết nước. Ai vụng về thì đành thưởng thức món xào có... nước!

Nhưng nếu chịu khó lật sau gói mì lên đọc hướng dẫn thì chỉ trong 2 phút là có mì xào ăn ngon lành, khô nước. Bí mật nằm trên nắp của khay nhựa. Nhà sản xuất đã dập sẵn một khe nhỏ mà chỉ cần bóc lớp nhựa trên khe này ra, nước sẽ chảy ra ngoài. Đơn giản vậy thôi.

Bia mộ bà tạp vụ

Một phụ nữ suốt đời làm nghề dọn dẹp nhà vệ sinh. Về già, bà muốn lo chu đáo cho phần mộ sau này của mình nên đặt làm một tấm bia. Ông thợ hỏi:

- Thế bà muốn tôi khắc gì trên đó?

Không cần suy nghĩ, bà trả lời:

- Ở trong đang có người.

Bia mộ người lập trình

Một người lập trình qua đời. Trên bia mộ anh ta, người ta đề nguyên nhân dẫn đến cái chết như sau: Run-time error at 18:12:97

Bú sữa bò

Một anh chàng có vợ mới sinh. Anh viết thư về khoe với mẹ: "Vợ con đã sinh một đứa con trai, nhưng vì vợ con không có sữa nên đã phải nhờ một bà da đen cho bú, vì thế nên khi con gặp thì thấy đứa bé có tóc xoăn và da đen như người châu Phi...".

Bà mẹ lập tức viết thư cho con trai: "Con yêu quý, mẹ rất mừng khi nhận được thư con. Ngày xưa khi mẹ sinh con mẹ cũng không có sữa nên đã phải cho con bú sữa bò, vì thế nên bây giờ con vừa ngu vừa có sừng...".

Cái gì cần hơn

Sau khi kiểm tra rất lâu, vị nha sĩ quen điểm lại những thứ cần sửa sang cho bộ hàm của tôi. Bà ta ước tính mất khoảng 9.200 USD. Tôi thở dài:

- Ngần ấy tiền, tôi có thể đi hút mỡ bụng và bơm ngực.

- Thế còn nụ cười của chị thì sao? Bà ta hỏi.

- Nếu tôi xử lý mấy vụ kia rồi, đảm bảo là chẳng ai nhìn vào răng tôi nữa.

Cái nào hơn

Hỏi: Nếu phải đối mặt với việc chọn lựa một trong hai thì anh sẽ chọn cái gì, bệnh Alzheimer hay Parkinson?

Đáp: Parkinson; thà bị đổ mất một nửa cốc bia còn hơn là quên mất là đã để nó ở đâu.

Can đảm

Một sinh viên học môn triết học khi thi cuối kỳ gặp một đề bài thế này: "Sinh viên hãy cho biết, can đảm là gì?"

Một sinh viên viết bài vỏn vẹn ba chữ: "Là thế này", rồi ký tên và nộp bài

Cáp đôi hoa hậu

Mấy bữa nay coi báo, xem đài, như hồi nhỏ ưa chơi trò cáp đôi, thấy cặp này "đã" lắm.

Chuyện thì lòng thòng, báo đăng mấy bữa chưa dứt, nên chỉ tóm tắt tính cách cặp ấy như sau:

- Nàng, hoa hậu vừa đăng quang. Tội lắm, chắc mải lo tu dưỡng bề cao mà chưa có bằng tú tài. May mà mấy chú tổ chức thương, bôi xoá chi đó nên cái vương miện cũng còn đeo vững. Về, quê mình mừng lắm, lãnh đạo cũng mừng, ra tận chân cầu thang máy bay tặng hoa, tổ chức cả buổi gặp gỡ, tôn vinh.

- Chàng, quê sít bên quê nàng, mặt mũi sáng láng, cũng trắc trở học hành. Năm ngoái phải bỏ dở lớp 12, ở nhà chăm sóc mẹ nghèo bị bại liệt. Năm nay, quyết chí, chẳng những đậu tú tài còn vô luôn đại học.

- Nàng, tính thương người, lại có khả năng thương người. Tiền thưởng thi hoa hậu, nàng tuyên bố lấy ra 90% làm từ thiện. Nay còn được mấy chú lãnh đạo cho thêm 30 triệu tuyên dương nữa.

- Chàng, nghèo rớt mùng tơi, nhà chỉ có chiếc xe đạp, đi làm thuê làm mướn kiếm sống nuôi mẹ, nuôi thân, nuôi cả việc học, tính cần kiệm, đi thi hàng xóm quyên cho được 50.000 đồng, đi thi không lo rớt, chỉ lo mẹ ở nhà không có người chăm.

Cứ nghĩ, cặp đó, một lâu sau (chắc là phải chờ nàng lấy được bằng tú tài) làm đám cưới, Ai hứng chí lắm. Tối qua, tỉ tê với bà xã, dè đâu cô ấy còn hứng hơn. Mắt nhắm hờ, cô ấy như rên lên: "Lãng mạn quá! Nghĩ tới cảnh tượng chàng và nàng trên chiếc xe đạp, nàng co cẳng lên xe, chàng mải miết đạp. Họ cùng nhau vượt qua buổi chiều tàn nắng trên xứ cát quê mình. Sướng quá!".

Nghe bà xã thì thào bằng giọng Quảng quê mình, Ai bỗng giật mình, tắt hẳn một giấc mơ đẹp. Đẹp, nên còn tiếc, sáng nay chat với U nhưng mà U bỏ đoạn bà xã mình không thích họ cưới nhau nhé!

Chối đến cùng

Một chiếc xe hơi chạy loạng choạng nên bị cảnh sát giao thông bắt dừng lại. Viên đội yêu cầu lái xe:

- Tôi cần phải kiểm tra nồng độ rượu trong máu của ông. Ông hãy thổi vào cái rượu kế này.

- Tôi không thể làm được, vì tôi đang bị suyễn.

- Vậy sẽ có một bác sĩ thử máu cho ông.

- Không được, tôi bị bệnh ưa chảy máu.

- Vậy ông hãy đi thật thẳng theo vạch trắng phân làn đường này.

- Tôi không thể đi như thế được!

- Ông vẫn có lý do để từ chối ư?

- Tất nhiên! Bởi vì nó... ngoằn ngoèo.

Chuyện nhà Tồ

Mẹ Tồ nói với nhân viên cửa hàng dược phẩm :

- Xin lỗi, tôi muốn mua một hộp axít... Ưm... axít Acéty... Ưm... Acétylsali... Ưm... Acétylsalicylique.

Nhân viên cửa hàng lấy ra hộp thuốc, nhã nhặn :

- Thưa bà, thuốc này còn gọi đơn giản là Aspirine ạ.

Mẹ Tồ vỗ tay lên trán:

- Đúng rồi ! Nhưng tôi không sao nhớ được cái tên này!



Hai cha con Tồ bị cảnh sát giao thông thổi lại:

- Chào ông, radar của chúng tôi cho thấy xe ông đã chạy hơn 80km/h.

Tồ cau mặt nhìn cảnh sát:

- Chắc radar của chú bị hư: cha con cháu mới ra khỏi nhà 20 phút thôi!



Gia đình Tồ ăn cơm vừa nghe radio. Radio nói: "Theo thống kê , 90% tai nạn giao thông xảy ra cách nơi ở của bạn khoảng 10km".

Tí thản nhiên nhìn anh :

- Vậy thì mình dọn nhà đi chỗ khác!

Có đâu mà đứt

Một ông già đạp xích lô chở một bà già đang lao từ dốc cao trên đê xuống. Gió thổi vù vù, bà già run cầm cập, bấm hai tay vào thành xe, mặt tái mét cố nói với ông tài:

- Chầm chậm chứ ông ơi, xe mà đứt thắng thì chết!

Ông xích lô cũng đang hốt hoảng, phều phào nói với bà già, giọng không có hơi:

- Khe khẽ chứ bà ơi, xe làm gì có thắng mà đứt!

Có phần

Julia đã kết hôn với Jim được ít lâu, cô ta có nhu cầu cao đến nỗi bất cứ khi nào chồng đi công tác xa nhà là cô ta lại mời không phải là một, hai mà là ba người đàn ông đến nhà.

Một lần khi chồng cô đi công tác, cô mời ba người đến. Tuy nhiên, lần này Jim quên hộ chiếu ở nhà nên anh ta phải chạy vội về nhà để lấy.

Khi Julia nghe tiếng cửa mở, cô ta bảo mấy người kia đi trốn. Gã thứ nhất trốn dưới gầm giường, gã thứ hai trong tủ và gã thứ ba chui ra ban công.

Jim bước vào phòng thấy vợ không mảnh vải liền hỏi, "Julia, sao em lại thế kia?" Cô ta ngay lập tức nói rằng cô đang chuẩn bị mặc đồ để ngủ trưa. Nhưng sau đó Jim nghe thấy có tiếng gì đó ở dưới gầm giường. Anh ta thấy gã thứ nhất ở đó liền kêu lên "Anh là ai vậy? Và anh làm cái quái gì ở dưới đó??" Gã kia nhanh trí đáp "Tôi là thợ mộc, vợ anh gọi tôi đến để sửa cái giường, giờ thì nó ổn rồi".

Jim thở dài và nói "Được rồi, vậy mất bao nhiêu tiền?"

Jim đưa cho gã kia 20 đô theo yêu cầu và bảo hắn biến cho khuất mắt.

Sau đó, anh ta mở tủ để lấy hộ chiếu và thấy gã thứ hai trong đó.

"Anh là ai vậy?" Jim kêu lên.

"Vợ anh gọi tôi đến để sửa tủ vì bản lề bị lỏng", gã kia huyên thuyên thế.

Jim lại thở dài và nói, "Được rồi, 20 đô đây, bây giờ biến cho khuất mắt tôi!" Ở ngoài ban công, chỉ nghe thấy ông chồng chi tiền cho những người kia, gã thứ ba cũng muốn có phần liền chạy vào la toáng lên: "Tôi cũng ngủ với cô ta nữa! Tôi cũng ngủ với cô ta nữa!"

Coi chừng rớt dĩa

Cô Nga mới mua được cái lò vi sóng. Với công nghệ hiện đại, nó giúp tiết kiệm thời gian rất nhiều. Do sử dụng chưa rành nên đã xảy ra sự cố khiến cô hao tài. Hôm ấy, cô cho tô canh vào hâm, nhưng vì nước quá đầy nên khi sôi nó tràn ra cái dĩa thuỷ tinh lót ở dưới. Cô lật đật tắt máy. Chẳng ngờ nước canh tràn xuống đã làm thay đổi áp suất, khiến đáy tô và cái dĩa hút chặt vào nhau. Cô Nga đâu biết chuyện đó nên vừa bê tô ra khỏi lò thì cái dĩa thuỷ tinh bên dưới cũng ra theo. Vừa ra khỏi lò, cái dĩa rơi xuống vỡ toang. Mà loại dĩa đặc biệt kèm theo máy đâu có sẵn ngoài chợ.

Cược đi bà con ơi!

Ngày 14.8.2007, phó thống đốc ngân hàng Nhà nước Nguyễn Đồng Tiến tuyên bố như đinh đóng cột: Tôi có thể đánh cược rằng với tất cả biện pháp mà Chính phủ đã đưa ra, lạm phát khó có khả năng ở mức hai con số...

Lời bình:

Lạm phát hôm nay đang ở mức mấy con số, không cần là phó thống đốc ngân hàng Nhà nước. Ai cũng biết.

Cược đi bà con ơi! Bà con ta thắng cái chắc.

Cười mỉm chi

Một anh chàng lái xe ôtô đậu gần một gốc cây và hỏi một chàng trai trẻ:

- Anh có biết lái xe ôtô không?

Chàng trai trẻ trả lời:

- Rất tiếc, tôi không biết.

- Ồ may quá! Anh trông hộ tôi cái xe nhé - anh chàng lái xe mừng rỡ nói.

Truyện cười do bạn Thảo gởi đến Xitrum.net



o O o


Trong một cuộc tán gẫu giữa 2 cụ bà:

- Con tôi vừa mua cho tôi cái máy trợ điếc xịn lắm. Xem này!

- Thế có đắt không?

- Có biết chứ! Tối nào tôi cũng tắt.

- !?

Truyện cười do bạn Sakura 2003 gởi đến Xitrum.net



o O o


Hai tên cướp chở vũ khí qua biên giới, bị lính biên phòng chặn lại:

- Các anh chở gì vậy?

- Máy tính ấy mà.

- Nhưng đây toàn là súng tự động!

- Thì chúng tôi dùng để tính... sổ với một băng ở bên kia

Cười vì net!

Lời tỏ tình "kinh khủng" nhất mọi thời đại : anh yêu em như ...kem yêu tủ lạnh ...như trời xanh yêu mây ...như cây yêu đất...như tất yêu giày...như chày yêu cối...như gối yêu chăn ...như khăn yêu cổ ...như tổ yêu chim ...như kim yêu chỉ ...như khỉ yêu cây...như mây yêu gió...như chó yêu mèo...như kèo yêu cột...như thằng chột yêu con mù ...như thằng gù yêu con thấp..như thằng hấp yêu con hâm ...như thằng câm yêu con điếc ...như con cá diếc yêu con cá rô...như thằng rồ yêu con dại ...đại khái là anh có yêu em.

Ca dao tục ngữ VN cải biên: Một điều nhịn là chín điều nhục . • Yêu nhau cởi áo cho nhau, ghét nhau trợn mắt : "Áo đâu? Mặc vào!!! " • Xăng ... có thể cạn, lốp ... có thể mòn, nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi. • Không biết dựa cột mà nghe,cứ le te người ta đấm cho vỡ mõm . • Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại . • Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản . • Không mày đố thầy dạy ai . • Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà . • Nhân nhượng là tự sát , độc ác là huy hoàng .


Help !!Ở một bãi biển nọ. Có một cô gái đang tập bơi, nhưng lại ra chỗ nước sâu quá, cô sợ hãi quá bèn kêu cứu...Help! Help! Help...! Ở trên bờ một chàng thanh niên nghe thấy tiếng kêu cứu...Chàng trai nghĩ bụng, cô này chăm chỉ thật...vừa tập bơi...vừa học tiếng Anh...???


Sữa mẹ !!
Có người nhái quảng cáo rằng: "Sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và... bố trẻ nhỏ". Không biết về mặt dưỡng chất thì có tốt cho "bố trẻ nhỏ" hay không, nhưng chắc chắn là "bố trẻ nhỏ" thích nhất là... cái bình!


Em bảo Anh bỏ Thuốc...Ừh thì Anh bỏ Thuốc !
Em bảo anh bỏ Rượu...Ừh thì Anh bỏ Rượu !
Em bảo anh bỏ Đua xe... Ừh thì Anh bỏ Đua xe !
Em bảo anh bỏ Game... Ừh thì Anh bỏ... Em

Đồ đểu

Vì vợ có bầu đến tháng thứ tám, nên anh chồng quyết định ra sofa ngủ để ngăn chặn mọi "lỗi lầm" có thể xảy ra, trong khi hai vợ chồng nhịn yêu đã lâu. Cô vợ thấy thế, liền đưa chồng 50 đô và nói: "Không cần phải thế đâu anh, em biết chắc là anh yêu em. Đây, hãy cầm tiền, sang nhà bên gặp Marry giải quyết đi anh".

Anh chồng không tin vào tai mình, nhưng sợ cô vợ đổi ý, liền cầm tiền và nhanh chóng sang nhà Marry. Vài phút sau, anh ta trở lại, đưa 50 đô cho vợ với cái nhún vai thất vọng, "Marry đòi 60 đô em ạ". Cô vợ gào lên giận dữ: "Đồ đểu. Khi Marry có bầu, chồng nó sang đây em chỉ lấy có 50 đô thôi!"

Đại hà tiện mất mũ

Tàu đang chạy, một anh chàng đại hà tiện mở cửa sổ, chẳng may gió thổi bay cái mũ của anh ta ra ngoài. Anh ta lập tức thò vào túi móc một tấm danh thiếp ném theo. Một hành khách hỏi:

- Anh ném danh thiếp ra ngoài làm gì vậy?

- Để có ai nhặt được mũ còn biết địa chỉ báo cho tôi biết.

Đời thế mà vui! Đùa thế mà dai!

Một anh bị bệnh hen đi đến phòng khám của bác sĩ. Thang máy hỏng nên anh phải leo cầu thang bộ lên tầng 5. Anh ta hổn hển nói:

- Bác sĩ, em bị hen nặng. Bác sĩ có liệu pháp gì không ạ?

- Rất dễ thôi. Đừng hút thuốc, uống rượu, nghỉ ngơi nhiều và sắm ngay một cái kính.

- Kính thì giúp gì cho bệnh hen chứ?

- Nó giúp cậu lần sau tìm ra phòng khám bác sĩ. Ông ấy ở tầng dưới. Còn tôi là nhân viên kế toán.

Dám không?

Sếp nói với các nhân viên: "Tôi thực sự tiếc nhưng tôi phải cho một trong số các vị nghỉ việc".

Nhân viên da đen: "Tôi thuộc nhóm người thiểu số".

Nhân viên nữ: "Còn tôi là phụ nữ".

Nhân viên già nhất: "Cứ sa thải tôi đi, và tôi sẽ cho anh một vụ kiện vì phân biệt tuổi tác làm anh điêu đứng luôn".

Tất cả quay ra nhân viên trẻ tuổi, da trắng bơ vơ một mình, anh này nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi nghĩ có khi tôi bị đồng tính..."

Đánh lộn

Hai anh chàng ngồi trong bar nói chuyện với nhau:

- Tối qua tớ đã phải đánh lộn vì một cô gái.

- Ôi thế à? Cậu đánh nhau với ai vậy?

- Với vợ tớ.

Diệt sâu "toàn diện và triệt để"

Mấy năm trước anh Kha được biếu một cây mai bonsai cổ rất quý và đẹp với bộ rễ mang thế "ngũ cước xuyên địa" nổi trên mặt chậu. Khách đến chơi ai cũng trầm trồ. Đã có người trả giá cả cây vàng mà anh Kha không thèm nói chuyện!

Mới rồi, anh đi vắng mấy hôm. Về nhà thì phát hiện ra cây mai cưng đã rũ lá chết. Xót quá! Anh gọi vợ con tra hỏi, chẳng ai biết vì sao cây mai chết cả, mặc dù vẫn tưới đều đặn như lời anh dặn. Bất chợt vợ anh nhớ ra:

Hay là vì mấy con sâu ăn lá? Ờ! Nhưng cũng vô lý, ngay khi thấy có sâu em đã xịt tụi nó chết rồi mà, đã kịp ăn uống gì đâu.

Thì ra, vợ anh đã lấy Falcon để xịt chết mấy con sâu ăn lá mai, nhưng hoá ra Falcon là loại thuốc diệt côn trùng có gốc dầu, không thể dùng cho cây cỏ được. Bị chồng mắng oan, vợ anh ức lắm! Ừ, lẽ ra nhà sản xuất nên ghi cảnh báo bên ngoài cho người tiêu dùng biết để tránh, đằng này có thấy bảo ban gì đâu! Bỏ qua một lần, chứ lần sau thế nào cũng kiện cho xem - anh Huy đành vuốt giận tự nhủ!

Điều muốn nghe



Một anh chàng ra ngoài nhậu với bạn, bỗng dưng ham muốn nổi lên. Nhưng vì là người chung thuỷ với vợ nên anh ta về nhà. Anh ta thấy vợ có vẻ như là đang ngủ, miệng thì há hốc ra, anh ta liền lấy hai viên aspirin và bỏ vào miệng vợ.

Vợ anh ta sặc một lúc mới trở lại bình thường, liền hỏi: Anh cho cái quái gì vào miệng em thế?

Anh chồng đáp: Hai viên aspirin.

Cô vợ đáp: Nhưng mà em không bị đau đầu!

Anh chồng: Đó chính là điều anh muốn nghe đấy.

Đưa tin

Bộ trưởng tới thăm một thành phố lớn. Trong bữa tiệc buổi tối hôm đó, bộ trưởng kể vài giai thoại và ông muốn sẽ kể lại vào buổi gặp mặt ngày hôm sau. Vì vậy, bộ trưởng yêu cầu các phóng viên không đưa các chuyện đó lên mặt báo.

Một anh chàng phóng viên non tay khi bình luận về bài phát biểu của bộ trưởng, đã kết bằng một câu như thế này: "Bộ trưởng đã kể một số chuyện mà chúng tôi không thể đưa lên mặt

Dùng ống kính nào?

Tôi có một câu hỏi thuộc phạm trù đạo đức dành cho bạn. Đây là một tình huống giả định nhưng cũng rất vui khi xem mọi người sẽ làm như thế nào.

Tình huống là: Bạn đang ở Trung Đông, và đang có một trận lụt khủng khiếp. Rất nhiều người mất nhà cửa, đường ống dẫn nước không còn tác dụng và hạ tầng bị phá huỷ.

Bạn là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh cho một hãng tin, tác nghiệp một mình và tìm kiếm những cảnh tượng đặc biệt.

Bạn đang đi thì gặp Osama Bin Laden bị lũ cuốn, đang bám vào một cành cây và sắp sửa bị nhấn chìm.

Bạn có thể hoặc là bỏ máy xuống và cứu hắn, hoặc có thể đoạt giải Pulitzer bằng một tấm ảnh hắn tuột tay và bị dòng nước cuốn đi.

Vậy, đây là câu hỏi và cần suy nghĩ kỹ trước khi trả lời:

- Bạn sẽ dùng ống kính nào?



Ai là đồ lăng nhăng?

Một đôi nam nữ đang ngủ như hai đứa trẻ vô tội. Tới ba giờ sáng, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên ở phía ngoài.

Người phụ nữ nhảy ra khỏi giường và la lên với người đàn ông, "Chết rồi! Chồng em về đấy!"

Thế là người đàn ông nhanh chóng nhảy ra khỏi giường trong trạng thái trần như nhộng và nhảy ra khỏi cửa sổ như một người điên. Anh ta rơi bịch xuống đất, chạy qua một bụi gai, rồi chạy rất nhanh về phía xe ô tô.

Vài phút sau, anh ta quay lại và la lên với người phụ nữ: "Tôi là chồng cô đây, đồ hư hỏng!"

Người phụ nữ hét lại: "Ờ? Thế sao anh lại chạy? Đồ lăng nhăng!"



Đi đánh gôn

Một anh chàng mê chơi gôn lắm. Sáng thứ bảy nào anh ta cũng dậy sớm và đi đánh gôn cả ngày. Vào sáng thứ bảy hôm đó, anh ta dậy sớm, lặng lẽ mặc quần ào, lấy túi gậy trong buồng kho rồi lái xe tới sân gôn.

Hôm đó trời mưa rất to. Lại có cả tuyết rơi cùng với mưa, gió thổi mạnh. Anh chàng quay về nhà bật ti vi xem thời tiết. Theo dự báo thời tiết thì cả ngày sẽ ẩm ướt. Thế là anh chàng cất gậy đi, nhẹ nhàng bỏ quần áo và chui vào giường, rồi thì thầm với vợ: "Thời tiết bên ngoài tệ lắm".

Cô vợ liền bảo: "Anh có tin được là thằng chồng ngớ ngẩn của em lại đi đánh gôn không?"



Khi bố vắng nhà

Một người nông dân Queensland tới một trang trại ở gần và gõ cửa. Một cậu bé khoảng chín tuổi ra mở cửa.

"Bố cháu có nhà không vậy?", người nông dân hỏi.

"Xin lỗi bác bố cháu không có nhà", cậu bé đáp. - "Bố cháu vào thị trấn rồi".

"Thế mẹ cháu có nhà không?", người nông dân lại hỏi.

"Không bác ạ, mẹ cháu cũng không có nhà. Mẹ đi cùng với bố".

"Thế Greg anh cháu có nhà không?"

"Anh ấy đi cùng với bố mẹ ạ".

Người nông dân đứng đó với vẻ nhấp nhổm, tự lẩm bẩm một mình.

"Cháu có thể giúp được gì cho bác không?", cậu bé lịch sự hỏi. "Cháu biết chỗ để của các dụng cụ nếu bác muốn mượn thì cháu mang cho. Nếu không cháu có thể chuyển lời nhắn của bác tới bố cháu".

"Thế này", giọng người nông dân không lấy gì làm dễ chịu lắm, "Bác rất muốn nói chuyện với bố cháu. Đấy là vì anh Greg của cháu đã làm cho con gái bác có thai".

Cậu bé suy nghĩ một lúc.

"Thế này bác phải nói chuyện với bố cháu rồi", cậu ta nói. "Nhưng mà cháu cứ nói, xem có giúp gì được bác không. Bình thường cháu biết là bố cháu lấy 200 đô la cho bò và 150 đô la cho lợn, còn không biết là với anh Greg thì bố cháu lấy bao nhiêu".

Đúng luật

Đây là một câu chuyện có thực trong một kỳ thi ở đại học Cambridge. Trong giờ làm bài thi, một sinh viên trẻ giơ tay lên và yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến. Cuộc đối thoại như thế này:

Giám thị: Xin lỗi, anh yêu cầu gì vậy?

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến cho tôi.

Giám thị: Xin lỗi nhé, không được.

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi khẳng định lại yêu cầu đó. Tôi muốn và cần giám thị mang bánh và bia tới.

Đến lúc này, sinh viên rút ra một bản sao của nội quy trường Cambridge viết bằng tiếng Latin đã có trên 400 tuổi, và chỉ tới phần được ghi như sau (dịch ra từ tiếng Latin):

"Những người ngồi trong phòng thi có quyền được yêu cầu mang tới bánh và bia".

Pepsi và bánh hamburger được coi là thứ tương đương, và anh chàng sinh viên ngồi đó vừa làm bài thi vừa tận hưởng chúng một cách hạnh phúc.

Ba tuần sau, sau khi nghiên cứu kỹ văn bản cổ, nhà trường quyết định phạt anh sinh viên 5 bảng vì cái tội không đeo kiếm khi vào phòng thi.

Giả không phải là không cần

Khờ Em đọc báo xong khen ngợi cô giáo Nguyễn Thị Loan hết lời. Trời! Một cô giáo mà thành quả bắt cướp, phá án đến hơn 40 lần! Nhưng chú ấy lại nói thêm: "Không thấy báo chí nói gì về thành tích dạy học của cô Loan".

Ông Phạm Quang Đẩu trải qua 10 năm "vác ngà voi", làm công việc của cảnh sát giao thông không ăn lương. Đang chở con đi học mà thấy kẹt xe là bỏ con ngồi đâu đó, đứng ra giải quyết.

Lãnh đạo tỉnh cho rằng do trình độ quản lý yếu kém của tỉnh nên bị Vedan qua mặt nhiều năm, dù rằng năm nào cũng kiểm tra. Thậm chí, có năm tỉnh còn đề nghị phát bằng khen cho Vedan về việc bảo vệ môi trường.

Interpol cho biết: qua khảo sát cho thấy, số mẫu thuốc giả được phát hiện tại Việt Nam đứng hàng thứ hai so với các nước trong khu vực với 406 mẫu.

Các chuyện trên có thể rút ra kết luận như sau: cô giáo Loan hơn 40 lần bắt cướp phá án là một công an hình sự giả, vì cô là cô giáo không có nhiệm vụ bắt cướp. Ông Đẩu là một công an giao thông giả, vì là thường dân, lấy quyền đâu chỉ huy giao thông. Lãnh đạo tỉnh là nhà quản lý giả vì trình độ dỏm.

Riêng chuyện thuốc giả của Việt Nam là chuyện chính đáng, vì hiện nay người mắc bệnh bệnh giả ở Việt Nam rất nhiều. Thuốc giả rất cần để cung cấp cho nhu cầu bệnh giả, tìm cách móc túi bảo hiểm y tế.

Giải pháp

Ngày xửa ngày xưa có một người nông dân nuôi heo. Một hôm có người tới và hỏi người nông dân rằng:

- Ông cho heo ăn gì vậy?

- À, tôi cho chúng ăn quả của cây sồi, bắp và những thứ tương tự như thế. Nhưng mà sao?

- Tôi ở Hiệp hội bảo vệ động vật. Tôi có thể kết luận ông không cho heo ăn đúng với những gì chúng đáng được hưởng. Không được phép cho heo ăn những thứ bỏ đi như vậy.

Nói rồi ông kia phạt người nông dân.

Vài ngày sau, lại có một người khác đến hỏi đúng câu như vậy. Ông nông dân trả lời:

- À, tôi cho chúng ăn ngon lắm. Nào là cá hồi, trứng cá, tôm, bít tết... nhưng sao ông hỏi thế?

- Tôi ở tổ chức của Liên hiệp quốc và thật không công bằng khi ông cho heo ăn như thế trong khi có nhiều người không có gì để ăn.

Nói rồi người kia phạt ông nông dân.

Vài ngày sau lại có một người đến và cũng hỏi đúng câu như thế. Người nông dân lần này rất e ngại khi phải trả lời vì sợ bị phạt tiếp, liền suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Thế này, tôi cho mỗi con 5 đô la cho chúng nó thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn.

Hạnh phúc

Sau một thời gian chung sống, hai vợ chồng bắt đầu nảy sinh bất hoà. Người vợ than thở:

- Ngày xưa yêu tôi, anh nói rằng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy tôi một vài phút thôi là anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà bây giờ...

- Bây giờ vẫn thế, em ạ! - Người chồng đỡ lời.
Admin
Admin
Founder
Founder

Tham gia : 17/08/2009
Bài viết : 763


https://haihaua.forummotion.com/

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết