Người đơn phương yêu anh Unloved1

Đã hơn 2h sáng rồi mà em vẫn không ngủ được vẫn thổn thức về anh? Tại sao vậy anh, đã hứa chúng mình là bạn như bao người bạn bình thường khác vậy mà khi gặp nhau vẫn không thực hiện được điều đó?



"Em cược rằng anh không thể hiểu cảm giác của em khi đi dạo qua nhà anh hàng đêm.
Em cược rằng anh không thể hiểu cái cảm giác khi chỉ đứng ở bên ngoài và nhìn những ánh đèn trong ấy.
Và dường như em không biết tại sao em lại không thể lau khô những giọt nước mưa trên khuôn mặt mình.", đó là lời bài hát em từng nghe vậy mà giờ đây lại rơi vào chính hoàn cảnh của em như một định mệnh.

Anh ra đi khiến lòng em đau nhói. Tuy cả hai đều hiểu rằng mình sinh ra không phải dành cho nhau nhưng khi đối diện với anh em run rẩy, em lặng im trước bao điều muốn nói.

Em là người ít bộc lộ cảm xúc vậy mà anh còn khiêm tốn hơn cả em. Hay anh nghĩ em không đáng để anh bộc lộ, mỗi lúc em muốn nói một điều gì đó thì anh luôn bảo "Sao em nghĩ vậy?" hay "Em không nói gì nữa nhé".

Em cũng xin anh đừng bao giờ tâm sự ở chốn ngày xưa khi còn yêu nhau mình từng đến nữa. Những đêm thổn thức như thế này em cũng không có người để mà tâm sự, ôm máy tính gặm nhấm một mình niềm cảm xúc vô bờ bến. Em đang đi trên con đường chênh vênh khó tả, đi trên con đường hoang vắng, con đường không bao giờ có anh.

Đã 2 tháng rồi không có anh bên cạnh mà cuộc sống của em nó không tĩnh lặng bao giờ cứ gập ghềnh một nỗi đau mất mát. Thời gian để hình ảnh của anh xoá nhoà trong em là bao lâu: 2 tháng, 6 tháng, một năm hay lâu hơn nữa... điều đó chính em cũng chưa biết được nhưng xin anh hãy giúp em, đừng đưa những cảm xúc về anh trong em trỗi dậy, em sẽ không ngoan ngoãn đi theo anh một lần nào nữa.

Người đơn phương yêu anh Unloved2




Em sẽ sống theo lý trí của em, sống đúng với con người của em vô tình, vô tâm và ích kỷ. Em mong anh được hạnh phúc, em mong anh sẽ có người cùng giúp anh san sẻ trong công việc cũng như trong cuộc sống, nhưng em chưa hình dung được là nếu có người nào đó có anh như em đã từng có anh thì lòng ích kỷ của em sẽ bộc lộ như thế nào em cũng không dám chắc được.

Anh ở gần em mà sao thấy ngày một xa vời quá, phải chăng đấy là lòng em đang xa vời vợi, em muốn lãng quên tất cả, em muốn chôn dấu tình yêu này vào góc khuất của trái tim để mỗi lúc thấy cô đơn nhất thì em lục tìm mà hoài niệm một mình tự an ủi.

Anh hãy mãi là người hạnh phúc anh nhé, cho dù là hạnh phúc đó được tìm thấy trong công việc của anh như anh từng nói, em sẽ đi, đi mãi, đi đến nơi nào đó mà hình ảnh của anh nghìn trùng xa thẳm, Em không chắc là mình sẽ yêu một ai đó trong thời gian tới, cho dù xung quanh em giờ đang có những người thật lòng đến một cách tội nghiệp đang chờ em, điều đó cũng không có nghĩa là em sẽ ôm hình bóng của anh suốt cuộc đời này, nhưng giờ đây em không có nghị lực để nghĩ đến một tình yêu, một tình yêu bao dung như em từng mong. Nói đúng hơn là anh chưa bao giờ yêu em cả, em chỉ là một kẻ yêu đơn phương một cách đáng thương thôi, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã mang đến cho em những cảm xúc mà em không thể tìm thấy trong cái thành phố náo nhiệt này.

Chúc anh luôn bình yên với cuộc sống, với những gì anh cho là nên làm để tìm thấy niềm vui cho chính mình. Em sẽ tập quên anh như chính đứa trẻ tập đi những bước đi đầu đời vậy. Tạm biệt những biệt khúc thân thương nhất. Người đơn phương yêu anh!

Sưu tầm.