Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyện sáng tác : Giấc Mơ Xanh

2 posters

Go down

Truyện sáng tác : Giấc Mơ Xanh Empty Truyện sáng tác : Giấc Mơ Xanh

Bài gửi by Silent Raindrop 11/10/10, 10:08 pm

Giấc mơ xanh
SilentRaindrop
Bạn có nhìn thấy ngôi nhà nhỏ với dàn hoa giấy vắt ngang kia không ? Bạn có biết rằng ở đó, nơi khung cửa sổ kia, có một kẻ đang nằm trên chiếc giường sát cửa, luôn luôn đưa ánh mắt ra ngoài. Một ánh mắt không có gì ngoài sự lạnh lẽo.
* * *
Quân đưa ánh mắt vô hồn nhìn khung trời xanh thẳm qua khung cửa sổ. Khung cửa không lớn lắm với những song cửa thoạt trông khá thanh mảnh và giản đơn nhưng thực ra lại được chạm khắc khá cầu kì. Qua khung cửa ấy có thể nhìn thấy đôi ba cành cây hoa gạo xù xì, phía sau là nền tranh xanh thăm thẳm của bầu trời. Một con chim nhỏ từ đâu đậu lại trên một cành cây. Con chim líu ríu hót và nhảy nhót liên hồi. Tiếng lũ trẻ con rộn rạo phía dưới:
- Đấy ! Đấy! Con ý !
- Bắn đi!
- Nhanh lên, không nó bay mất !
- Im ! Trật tự cho tao bắn!
Tiếng lũ trẻ chợt im bặt. Vút! Một viên đá bay vút lên. Quân như chợt tỉnh, gương mặt nó bỗng giật giật, mắt ánh lên một tia đỏ đáng sợ. Nó hét lên hãi hùng:
- Đừng !!!!!!!
Nhưng không kịp nữa, viên đá nhọn được chọn lựa kĩ lưỡng của lũ trẻ đã hoàn thành nhiệm vụ. Tiếng hót của con chim tắt ngấm. Bịch ! Thứ âm thanh khô khốc, thứ âm thanh cuối cùng đã kết thúc số phận của nó. Quân cố rướn người nhìn ra nhưng nó chỉ thấy thấp thoáng có màu máu bê bết thấm trên lớp đất trong tiếng reo hò của bọn trẻ. Tim nó chợt thắt lên đau nhói, cơ hồ trái tim đáng thương đã vỡ vụn ra và những giọt máu rỉ ra từ vết thương sâu hoắm đang chảy tràn như cái thân xác yếu đuối của con chim nhỏ đang quằn quại.
Mỗi kẻ đều có một số phận riêng. Bất chợt một giọng nói đanh thép trong nó vang lên sắc nhọn. Cái chết của mày vẫn tốt đẹp hơn cái sự sống điên khùng này của tao.Một cách tự nhiên mắt nó chợt dán lại, lạnh lẽo, nơi đôi chân cụt lủn, dặt dẹo dưới lớp chăn mỏng manh.
* * *
Mọi kẻ đều có những giấc mơ. Với kẻ khác thế nào thì nó không quan tâm, chứ với nó những giấc mơ là thứ duy nhất cho nó bấu víu lại với cái cuộc đời xám xịt này. Giống như cô bé bán diêm trong truyện Anđecxen, cố gắng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác để nhìn thấy người bà rực rỡ và hiền hậu hiện ra trong hơi ấm nhỏ nhoi của ánh lửa, nó cũng thế, cố miên man đi, cố đắm mình vào một giấc mơ dài và bất tận. Một giấc mơ quen thuộc, cứ đến rồi đi, cho nó một chút hơi ấm trước khi bước vào ngày dài lạnh giá.
Nó thấy hiện lên trong giấc mơ là một khoảng không ngập tràn màu xanh, một màu xanh lung linh, mờ mờ dường như là không thực, ở đó nó là một đứa trẻ lên 10, một tay cầm chiếc cần câu, một tay xách một cái xô nhựa đỏ, đang đứng phía sau ông nội, say sưa nhìn tay ông quết những mảng màu lên bức tranh vẽ dở, những mảng màu chỉ toàn là xanh, các loại màu xanh, chồng chéo lên nhau. Ban đầu bức tranh dường như chẳng rõ hình thù, vậy mà chỉ lát sau một mặt hồ rất trong, lấp lánh những gợn sóng nhỏ, lăn tăn, lăn tăn sống động xuất hiện. Nó trầm trồ thán phục những nét vẽ rất mượt của ông, và ông chợt ngoảnh đầu lại nhìn nó. Những nếp nhăn của ông chợt xô lại vào nhau và trở thành một nụ cười rạng ngời và lấp lóa ánh sáng. Rồi mái tóc bạc của ông lại trở lại bức tranh, một chấm trắng xuất hiện. Một con chim đang lao đầu vào làn nước. Bất chợt tiếng chim lảnh lót vang vọng. Trước mặt nó, là mặt hồ trong xanh và một con chim trắng thực sự đang lao thẳng đầu vào mặt nước. Mọi chuyển động đột ngột giữa khoảng không đang chết lặng nhanh đến mức nó không kịp nhận ra có chuyện gì xảy ra. Và rồi nó choàng tỉnh, lặng đi bàng hoàng. Ước gì nó biết được con chim xảy ra chuyện gì…
Giấc mơ đó cứ diễn đi diễn lại hàng đêm, nhiều đến mức dường như nó nắm rõ từng chi tiết nhỏ, duy chỉ có điều cái kết về con chim vẫn còn lửng lơ ở đó. Và lòng nó dấy lên một khát khao mãnh liệt được mơ tiếp giấc mơ dài, nhất là khi ban ngày của nó chỉ toàn những gam màu xám xịt, chỉ toàn những bố cục quen thuộc và cảm giác lạnh lẽo, tuyệt vọng trong lòng. Nó cố nhắm mắt lại, cố quên cái thực tại phũ phàng trong giấc ngủ nhưng hình như thứ ánh sáng bên ngoài đang chặn giấc ngủ của nó. Sự bức bối, tuyệt vọng trào dâng, nó cố gắng đưa tay kéo cái rèm cửa lại cho bớt sáng. Xa quá, nó không với nổi, rồi nó cố gắng ngồi dậy, chống hai tay xuống giường. Gân xanh nổi lên, người nó căng ra vì đau nhức. Cuối cùng, hai cái tay trắng nhợt yếu đuối đã không thể nâng nổi thân người dù giờ chỉ còn một nửa. Nó gào lên:
- Mẹ !!!! Cho con thuốc ngủ !!!
Mẹ nó xuất hiện gần như ngay lập tức. Người phụ nữ đáng thương gầy guộc, mỏng mảnh như một cái bóng với đôi mắt trũng sâu vì đau xót lao đến bên nó. Ôm chặt hai vai con, bà khóc nức lên, bám víu lấy vai nó mạnh đến nỗi tưởng như những đầu móng tay muốn găm vào thịt da nó bật máu:
- Mẹ xin con… Con… con… thương lấy mẹ. Con không được nghĩ quẩn! Mẹ chỉ… có mình con … thôi !!
Nó lặng đi, bàng hoàng, nó đưa tay ôm lấy mặt mẹ:
- Con không định chết đâu!
Nó lau đi những giọt nước lăn dài trên má mẹ :
- Con chỉ muốn ngủ thôi!
Mẹ nó lau nước mắt, khẽ gật đầu, lặng lẽ bước khỏi phòng, lát sau bà mang vào một lọ thuốc, bà không đưa cho nó cả lọ, bà lấy ra một viên, rót nước cho nó. Nó hỏi nhỏ:
- Nhà có sẵn thuốc ngủ hả mẹ ?
Mẹ nó thoáng lúng túng trên nét mặt:
- Ừ, thi thoảng mẹ cũng khó ngủ !
Mẹ bị mất ngủ. Sự phát hiện này làm nó quặn thắt. Nó uống viên thuốc, và nhắm mắt . Ánh sáng phòng đã giảm bớt, có lẽ là mẹ đã kéo rèm lại. Mắt dần dần nặng trĩu. Nó chìm dần vào mộng mị…
- Quân ! Quân! Sao thế con ? Con tỉnh lại đi !
Tiếng gọi của mẹ cùng những cái lay rất mạnh đã kéo nó ra khỏi giấc mơ đáng sợ. Nó toát hết mồ hôi, tim đập dồn dập, và phải rất lâu sau nó mới trấn tĩnh nổi. Thật kinh khủng ! Giấc mơ của nó ngập tràn những âm thanh. Tiếng viên đá vút lên trong không trung. Tiếng líu ríu, lảnh lót của con chim. Cái âm thanh khô khốc “ Bịch” của thân thể con chim rơi xuống. Tiếng reo hò của bọn trẻ. Tất cả chúng hòa vào nhau, chồng chéo lên nhau vang dội vào óc nó. Nhói lên. Nhức buốt. Nó lạnh hết cả người. TUYỆT VỌNG.
* * *
Ngày đầu tiên
Mẹ dẫn một con bé vào phòng nó và mỉm cười
- Con này, đây là Kim. Con dì Thanh đó ! Con nhớ dì Thanh không ?
Dì Thanh là bạn thân của mẹ. Ngày nó còn nhỏ, dì thường đến chơi. Nhưng từ dạo cả nhà dì chuyển vào miền Nam thì nó không còn gặp dì nữa. Nó khẽ gật đầu và quan sát con bé. Con bé đen nhẻm, gầy gò, khá nhỏ nhắn với gương mặt được tạc bởi những đường rất nét, và điều đặc biệt nhất trên gương mặt nó là đôi mắt. Cái đôi mắt ánh lên những cái nhìn tinh nghịch và linh lợi.
- Dạ, em chào anh Quân ạ !
Cái cách nói năng quá lễ độ này làm nó không quen, nó thoáng nhăn mặt. Mẹ chỉ cho con bé cái ghế:
- Con ngồi xuống đó chơi với anh nhé ! Bác đi chợ một lát. Quân, tiếp khách chu đáo nghe chưa ?
Mẹ nó nói rồi liền bước ra khỏi phòng. Kim nhanh nhẹn ngồi xuống ghế. Quân không tiếp chuyện với Kim, nó chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Không hiểu có phải vì cái ghế quá nóng hay không mà con bé cứ ngọ nguậy liên hồi. Cuối cùng con bé đứng dậy, ngó nghiêng:
- Phòng đẹp nhỉ ! Xem tí nhé ?
Tự nhiên cái kiểu dạ, ạ lễ độ của con bé khi nãy biến đi đâu mất làm Quân ngạc nhiên. Nó quay lại nhìn con bé, và thấy cái vẻ hiền lành vừa rồi cũng đi đâu mất sạch, chỉ còn thấy ở đó là một con bé nghịch ngợm và tinh ranh.
- Tùy! – Quân nói cộc lốc nhưng không lại quay ra cửa sổ nữa. Con bé này chợt làm nó tò mò.
Thực ra cho dù Quân có không đồng ý thì chắc cũng không kịp với con bé này. Kim ngó nghiêng hết các ngóc ngách, dường như cặp mắt của nó không bỏ qua cho chỗ nào:
- A!!! Bức tranh đẹp chưa này ! Tên gì vậy ?
Quân nhìn bức tranh trên tường thờ ơ. Rồi nó quay ra cửa sổ không trả lời.
- Ê, sao không trả lời ?
- Chiều vàng.
- Ai vẽ vậy ?
- Dương Bích Liên
- Còn bức này ?
- Chiều vàng.
- Ủa, lại chiều vàng hả ? Ai vẽ đây ?
- Nguyễn Văn Nghinh.
- Thế bức này có phải tên Chiều vàng không ? – Con bé khúc khích cười.
Tiếng cười của Kim thật dễ lây. Gương mặt Quân thoáng nét cười.
- Không. Nhìn thế kia mà bảo là buổi chiều à ? Đấy là bức Ấn tượng mặt trời mọc. Tranh của Mô-nê
Con bé lại khúc khích cười.
- Ai biết đâu! Thấy bức nào cũng vàng vàng vậy mà. Với cả, cứ tưởng phòng này sưu tầm các bức Chiều vàng chứ.
- Vớ vẩn.
Kim trề môi trước giọng bộ làu bàu của Quân. Rồi lại lăng xăng khắp phòng hỏi hết cái này đến cái khác. Nếu Quân không trả lời thì nó hỏi đi hỏi lại đến kì trả lời bằng được mới thôi. Quân tỏ ra khó chịu ra mặt với sự phá quấy sự yên tĩnh của nó. Nhưng cũng phải công nhận rằng nhờ có con bé mà ngày hôm đó hình như trôi qua nhanh hơn… Nó chỉ phải bực bội với cái sự nói năng luyên thuyên của Kim chứ không phải bực bội với chính mình nữa.
Đêm hôm ấy giấc mơ quen thuộc lại trở về với nó.
Chỉ toàn là màu xanh.
* * *
Ngày thứ hai
Mới đầu buổi sáng, con bé lại bắt đầu phá quấy Quân. Nó vào phòng và lại bắt đầu sục sạo khắp phòng. Thấy vậy, Quân làu bàu:
- Hôm qua đã xem hết rồi mà!
- Chưa, có chỗ này chưa xem.
Nói rồi, con bé ngồi bệt xuống đất, cúi người nhìn vào trong gầm giường. Quân nhìn nó, mở tròn mắt. Thế này thì đúng là chịu nó thật. Không biết trong đó có cái gì mà con bé chạy đi tìm cái chổi cán dài, sau một hồi quờ quạng trong gầm giường nó lôi ra cái hộp nhỏ. Kim mở chiếc hộp và lấy ra một xấp giấy khá ẩm. Quân nhìn thấy xấp giấy chợt xa xẩm mặt mày. Nó quát lên:
- Không được xem. Đưa lại đây !
- Ui trời, giật cả mình – Con bé lè lưỡi – Không trả đâu !
Quân nắm chặt tay, bây giờ nó bất lực phải nằm một chỗ thế này, chứ nếu không, nó không đời nào để cái con nhóc bướng bỉnh kia lè lưỡi chế nhạo như thế.
Mặc kệ thái độ hầm hầm của Quân, con bé giở xấp giấy ra xem. Đó là một tập tranh chì khá đẹp. Con bé giở từng bức.
- Woa, đẹp quá! Đẹp quá !
Mắt con bé sáng rỡ.
- Trời ạ, đẹp thế này mà quẳng vào gầm giường . Phí thế không biết !
Cái điệu bộ thán phục của con bé này làm Quân thoáng tự hào. Tập tranh này Quân vẽ trước khi tai nạn, và nó cũng đã từng hết sức nâng niu. Từ khi bị tai nạn, nó lồng lộn và giận dữ, đã đòi đốt bỏ hết tất cả đám tranh ấy. Bởi vì chúng gợi cho nó về những chuyến đi mà nó đã vẽ, khi mà với đôi chân lành lặn nó đã không kể điều gì để tìm thấy những cảnh đẹp nhất để vẽ. Và cũng từ một chuyến đi như thế mà nó bị tai nạn. Nó mới chỉ 18 tuổi, thế mà mọi thứ lại bắt đầu khép lại. Nhớ lại những kí ức tươi đẹp và đau khổ. Nó nhăn mặt khó chịu. Nhưng Kim vẫn không nhận ra. Nó vẫn hồn nhiên hỏi:
- Ai vẽ đây ?
Quân không trả lời. Và con bé lại bắt đầu hỏi gặng. Cuối cùng Quân trả lời gắt gỏng:
- Chẳng ai cả.
Cái mặt con bé lại trở nên tinh quái:
- Không phải là anh vẽ đấy chứ ?
Thấy Quân im lặng, không nói gì. Nó tròn mắt.
- Là anh thật hả ? Trời trời, anh giỏi thật đấy!
- Giỏi thì ích gì ? Đó là quá khứ rồi.
Con bé bất thần đứng dậy, chống hông đanh đá:
- Vớ vẩn, quá khứ gì mà quá khứ. Anh bị hỏng chân chứ có hỏng tay đâu.
- Nhưng tôi không thể vẽ trong tình trạng thế này được.
Đột nhiên Quân gào lên dữ tợn, mắt hằn lên những tia đỏ, hai bàn tay nắm chặt. Rồi như để kìm nén cảm xúc của mình, nó lại nhìm đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Kim nhìn nó sững sờ. Con bé đứng lặng yên, hai tay đang chống hông buông thõng xuống. Bất giác mắt con bé ánh lên một tia quyết liệt.
Đêm hôm đó, giấc mơ của Quân đến muộn màng hơn.
Con chim trắng đang lao thẳng đầu xuống mặt nước.
* * *
Ngày thứ ba
Suốt buổi sáng Kim không vào phòng Quân. Một cảm giác bứt rứt khó tả len lỏi trong lòng nó. Chắc hôm qua mình làm nó sợ. Quân chợt cảm thấy áy náy và day dứt. Mấy lần nó nhìn ra cửa chờ đợi tiếng bước chân mạnh bạo của con bé. Bất giác nó tự cười mình. Cái con nhóc suốt ngày làm mình bực bội vậy mà…
Chiều. Kim ào vào phòng nó như một cơn lốc. Không để nó kịp phản ứng gì, con bé kéo chiếc xe lăn từ góc phòng ra, rồi lăng xăng đi lấy giá vẽ, hộp bút chì của nó. Xong xuôi, nó đứng trước mặt Quân:
- Đi vẽ !
- Tại sao ? – Quân ngơ ngác.
- Mai em về nhà rồi. Vẽ tặng em một bức làm kỉ niệm đi.
Cái tin con bé sắp về, bỗng đâu làm nó bất ngờ. Nó ngẩn ra. Cuối cùng cũng nói được:
- Thích cái nào trong xấp tranh hôm qua thì lấy. Cần gì phải vẽ.
- Không ! – Con bé nói bướng bỉnh- Em hết thích mấy bức đấy rồi. Phải vẽ cho em bức mới.
- Phải à ? – Quân hỏi lại
- Đúng thế. – Con bé trả lời dứt khoát.
Chả hiểu thế nào mà cuối cùng nó và con bé lại ở đây. Nó cố tập trung vẽ, nhưng không được. Cuối cùng, nó lại quay sang nhìn con bé.
- Anh muốn đi chỗ khác vẽ à !
- Ừ.
Con bé đẩy chiếc xe lăn đi đến chỗ khác. Một cách rất vô tình, Kim dừng lại trước hồ nước. Con bé thì thầm rất khẽ:
- Đẹp nhỉ !
Đúng là đẹp thật. Trời chiều phảng phất một nỗi buồn. Ánh sáng cuối ngày le lắt, rắc vàng lên những gợn sóng nhỏ. Bóng những tán cây in lên mặt hồ chợt trở nên lung linh đến lạ. Khung cảnh dường như mờ ảo lắm, và hình như khơi gợi cho người ta những chùng lại trong lòng.
- Anh vẽ đi !
Con bé nhắc nhở. Quân nhìn qua vai:
- Sao tự nhiên hôm nay nói năng lịch sự thế ?
- Xì, vẽ đi! Lắm chuyện. – Con bé lại trề cái môi cong cong thách thức ra.
Quân người nhẹ, nhưng chợt sững sờ. Bàn tay của con bé, cái bàn tay đang nắm lấy khung chiếc xe lăn ấy. Nó bất ngờ, suốt mấy hôm nay nó đã không hề nhận ra điều ấy. Bàn tay sáu ngón.
Hình như hiểu được cái nhìn của Quân, nhưng con bé không giấu tay đi. Nó cười:
- Gì mà ngạc nhiên thế ?
Quân bối rối, sợ làm nó buồn:
- Không có gì đâu.
- Có gì thắc mắc thì hỏi luôn đi. Đây trả lời cho.
Mặt Quân càng lộ vẻ bối rối hơn, nó hỏi, giọng lúng túng thấy rõ:
- Thế này, thì…, có… chắc buồn lắm nhỉ ?
Nó cười:
- Không, chả buồn.
- Thật à ? Không một chút nào sao ? – Quân ngoái đầu nhìn con bé ngạc nhiên.
- Ờ thì, ngày xưa cũng có buồn. Mấy thằng trẻ con trêu kinh lắm. – Giọng con bé chợt cau có – Mấy thằng chập mạch ấy mà. Kim lại cười. Nhưng giờ thì không.
- Chắc vì quen rồi hả ?
- Không. Con bé lắc đầu, hai bím tóc lúc lắc nghịch ngợm. Tại nghĩ thế này : Mấy thằng chập mạch ghen tị vì có mỗi 5 ngón tay, không có được thêm một ngón như mình nên mới lắm chuyện. Rồi con bé bật cười. Chắc anh không tin, nhưng em có thể viết chữ bằng ngón đấy với ngón cái nhé !
Lần này thì Quân ngạc nhiên thật sự:
- Thật không ?
- Thật! Thề luôn !
Nói rồi, nó lấy cái bút hí hoáy viết cho Quân xem. Công bằng mà nói: chữ con bé xấu tệ. Quân bật cười:
- Duyệt được !
Bất chợt con bé như nhớ ra.
- Này, vẽ đi chứ. Cứ nói chuyện hoài !
Tự nhiên con bé nói câu “ Cứ nói chuyện hoài” bằng giọng miền Nam làm Quân ngẩn ra. Dễ thương thật !
- Thôi, không vẽ nữa. Muộn rồi mà !
- Nhưng đã vẽ được gì đâu. – Con bé chống hông phản đối.
Nhưng con bé có phản đối cũng không được. Kim tiu nghỉu đẩy chiếc xe lăn về, hình như con bé thấp thoáng nghe thấy có tiếng nói nhỏ lắm :
- Cây kim tuy nhỏ nhưng sắc lắm !
* * *
Quân bàng hoàng tỉnh giấc. Trời mới là nửa đêm. Rõ là hôm nay nó đã thức rất khuya để ngẫm ngợ về những chuyện đã qua. Một sức mạnh vô hình nào hiện hữu trong nó. Nó cố hết sức mình ngồi dậy. Và nó ngồi dậy được, điều mà trước đó nó đã không thực hiện nổi. Nó bật đèn, với lấy xấp giấy vẽ. May mắn là toàn bộ đồ vẽ đều được Kim đặt ngay đầu giường nó. Nó bắt đầu những nét đầu tiên. Giấc mơ đang hiện hình trên mặt giấy.
* * *
Mẹ nó dẫn con bé đến phòng. Mẹ ngạc nhiên thấy nó đang ngồi dựa vào gối.
- Hôm nay Kim về rồi. Hai đứa nói chuyện một lúc đi nhé !
Nói rồi, mẹ nó đi ra. Con bé tiến lại, lém lỉnh:
- Thế, có gì cho em không ?
- Không. Quân nói, mặt tỉnh bơ.
Mặt con bé lập tức xịu xuống.
- Thế có gì cho anh không ?
- . Con bé nói. Nhưng cậu không có gì cho tớ thì tớ cũng không thèm cho cậu.
- Ê, nói năng đàng hoàng coi nào. Anh lớn hơn đấy.
- Lớn hơn mà không có quà cho em à. Con bé bắt đầu trả đũa.
- Lắm chuyện. Quân bắt chước giọng Kim và nhại lại kiểu trề môi.
Con bé hình như là tiện tay bụp luôn một quả vào vai Quân. Quân kêu oái một tiếng rồi cười trừ, đưa cho nó một bức tranh được cuộn tròn.
- Tý nữa lên xe rồi mới được mở nhé !
Mắt con bé sáng lên.
- Anh vẽ cho em à. Cả đêm qua á ? Ui, cảm ơn.
Đúng lúc ấy có tiếng mẹ nó gọi Kim ra xe. Con bé dạ một tiếng rồi đứng dậy. Nó đưa cho Quân tờ giấy nhỏ:
- Số điện thoại với cả nick yahoo của em đấy.
- Quà đấy à ? – Quân hỏi vặn
- Đúng đấy! – Con bé cười – Sướng nhất nhé, cậu sẽ được tớ tiếp bất cứ lúc nào.
- Ê, đã bảo nói năng cẩn thận cơ mà. Quân nói và cầm cái gối dứ dứ như muốn ném vào con bé.
Kim lập tức chạy tót ra khỏi phòng đứng ở cửa:
- Dạ, em chào anh Quân ạ !
Quân bật cười thành tiếng trước cái kiểu giả nai lộ liễu của con bé mà không biết rằng tiếng cười đó đã làm cho người mẹ héo hon sững sờ. Một giọt nước mắt rơi xuống. Bà ôm ghì lấy Kim thì thầm:
- Bác, bác … cảm ơn con !
* * *
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, ngôi nhà hoa giấy khuất mờ, khung cửa sổ nhỏ giờ chỉ còn là một chấm đen. Kim bắt đầu mở bức tranh. Chính là nó, giấc mơ của Quân. Màu xanh mát dịu dàng lan tỏa toàn bức tranh, lan tỏa giữa cái nắng dịu dàng le lói, phảng phất trên mặt hồ trong. Và ở chính giữa bức tranh, con chim trắng tinh khiết đang bay vút lên từ mặt nước, cơ thể nó lấp lánh những ánh hào quang. Ánh sáng mặt trời.
Silent Raindrop
Silent Raindrop
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 22/09/2010
Bài viết : 49


Về Đầu Trang Go down

Truyện sáng tác : Giấc Mơ Xanh Empty Re: Truyện sáng tác : Giấc Mơ Xanh

Bài gửi by miko 15/03/11, 05:52 pm

doc het truyen nhung ko hieu cai ket cua con chim trong nhung giac mo the nao. nhung cot truyen hay, nhan vat de thuong
miko
miko
Mem cấp 2
Mem cấp 2

Tham gia : 25/02/2011
Bài viết : 30


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết