Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nu hon cua gio phan 2

Go down

phân - Nu hon cua gio phan 2 Empty Nu hon cua gio phan 2

Bài gửi by Khách vi 18/12/09, 01:43 pm

Tốt gì! Chẳng ra sao cả. Cũng may là trời còn thương vớt cho em một tí may mắn chứ không là em tự tử rồi (phóng đại quá)
- Phủi phui cái mồm em. Thế may mắn gì xẻ cho anh một tí.
- Xẻ thế nào được. Em vừa quen một anh chàng hay lắm, cùng khoa với em thế mà bây giờ em mới biết.
Nó hào hứng kể mà không để ý thấy Hoàng khẽ nhíu mày
- Thế hắn có đẹp trai hơn anh không?
- Không...( anh chàng khẽ mỉm cười)... đời nào anh đẹp trai bằng anh í (đang bay lên mây lại phải tụt xuống, tội nghiệp thằng bé). Nhưng mà...Ối! Chú ơi đến nhà cháu rồi! Đỗ lại lần nữa đi chú!
Mải nói chuyện nên nó quên mất việc xuống xe. Nó vẫy tay chào Hoàng rồi lon ton chạy vào nhà. Hoàng nhìn theo nó, làu bàu : " Đồ ngốc! "



Vừa vào đến cổng đã thấy bóng ông anh nó đang...lau nhà. Lão í không để ý, thế là nó rón rén, rón rén rồi nhảy phốc lên lưng ông anh tội nghiệp.
- Anh Zun!!! Chăm ghê. Lau nhà hộ Zin. Iêu thế!
- Zin! Xuống ngay! Tao không lau cho nữa bây giờ.
Câu này quả là có uy lực, nó xuống ngay mà không dám hó hé gì.
- Mà tao bảo đừng gọi tao là Zun nữa, nghe trẻ con lắm
- Anh vẫn gọi em là Zin đấy thôi. Tên Zun đáng iu chứ. Với lại 2 cái tên Vũ Tuấn Linh và Vũ Tuyết Linh chỉ để cho người lạ gọi thôi. Gọi Zun, Zin để phân biệt Linh anh, Linh em he he_ Nó cự lại.
- Thôi tao chịu thua mày. Có lên phòng để yên cho tao lau không thì bảo?
- Dạ..._Nó ỏn ẻn rồi phóng như bay lên gác.
Mở quyển " Ngục trung nhật ký" à quên " Zin Zin nhật ký", nó viết:
ngày...tháng...năm...
Làm bài không tốt. Nhưng quen được một tên hay ho. Vừa nãy chưa kịp nói hết với Hoàng. Hắn đẹp trai thật đấy, "nhưng mà còn lâu mới bằng người yêu em". Nhớ Vũ quá. Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Có nghĩ đến em không???
Viết đến đây thì:
" I love you, till I die
Deep as sea, wide as sky
The beauty of our love paints rainbows every where we go.."
Chuông điện thoại của nó.
" Lun is calling..." Nó nhấc máy.
- A lo, tao đây. Gì mày?
- Lên Ciao đê. Anh em đang tụ tập, thiếu mỗi mày thôi.
- Tao không lên đâu. Vừa về đến nhà. Mệt!
- Mày không lên mất người yêu đừng trách!
Nói xong con Lùn cắt máy luôn. Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm trong vụ này, nó vớ lấy cái mũ bảo hiểm, chạy ầm ầm ra cửa, chỉ kịp quay lại nói với anh nó mấy câu:
- Anh Zun! Đừng nấu cơm em. Cho em mượn xe nhá.
Không đợi lão già đồng ý, nó nhảy lên con Nouvo đen tuyền, phi như bay lên Ciao.
Rút chìa khóa xe, đám chiến hữu đang vẫy vẫy nó ở một cái bàn ngay cửa sổ. Chậm rãi bước vào, nó hất hàm:
- Vụ gì? Liên quan gì đến người yêu tao?
- Mày nhìn xem_ Con Híp chỉ tay vào một cái bàn phía trong góc.
Nhìn theo tay con Híp, nó thấy một cái dáng quen quen. Là Vũ!!! Nhưng...anh đang ngồi với đứa nào thế kia? Lại còn nắm tay nhau nữa chứ...Anh bảo 3 hôm nữa anh mới về cơ mà?
- Mày thấy chưa? Đấy, gọi mày lên đây xem phim tình cảm đấy. Còn cho mày tự xử. Anh em ngồi đây chờ_ Con Lùn này nói chuyện lúc nào cũng như tát vào mặt con nhà người ta ấy.
Nó tiến về phía Vũ, đám chiến hữu nín thở chờ đợi.
Đứng trước bàn Vũ, anh ngẩng lên, vừa nhìn thấy nó lập tức bị cấm khẩu, chỉ lắp bắp được mấy từ:
- Zin...anh...
- Anh vẫn còn nhận ra em là tốt rồi_ Nó mỉm cười, chỉ tay sang con bé đối diện Vũ, nó hỏi: Cô gái này là ai hả anh?
- Tôi là bạn gái Vũ...Con bé lên tiếng.
- Tôi không hỏi cô_ Nó gằn giọng_ Em hỏi lại, cô gái này là ai?
- Bạn...bạn gái anh...
"BỐP", 1 cái tát như trời giáng vào mặt Vũ.
- Cảm ơn anh ( quái, cảm ơn gì????)_ quay sang phía con bé kia_ Xin lỗi vì đã tát người yêu cô.
Rồi nó quay lưng đi thẳng, để lại một con bé như sắp khóc với 1 anh chàng mặt hằn rõ dấu bàn tay.
.................
- Pro thật. Tao phục mày.
- Tao muốn về nhà_ Nó nói nhỏ.
- Thôi đi chơi với bọn tao cho khuây khỏa.
- Tao nói tao muốn về nhà_ Nó hét lên. Rồi như thấy mình quá vô lý nên nó hạ giọng_ Xin lỗi chúng mày, nhưng tao muốn ở một mình...
--------------

----------------
Thay vì về nhà, nó đến thư viện quốc gia. Nó gặp anh ở chính nơi này. Như người khác chắc sẽ không dám đến cái nơi được coi là " lịch sử" ngay lúc này, nhưng mà nó vẫn đến, tự nhủ đến đây khóc một trận rồi thôi.
Chui vào một góc, nó lại ngủ (người đâu mà ngủ khỏe thế). Mắt nhắm mà nước mắt cứ không ngừng rơi... Nó giật mình tỉnh giấc khi có người lau nước mắt cho nó. Là Phong! Nó tròn mắt:
- Sao anh lại ở đây?
- Thư viện của em ah? Sao anh không thấy tên em nhỉ?
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết