Hải Hậu A
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

5 posters

Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 21/05/11, 07:45 pm

HẠNH PHÚC LÀ KHI...
1,Trở về
Greatness as you,smalless as me...
_Alô
_Anh Hoàng đây,chiều anh về nè nhóc!Kem nhá!
Giọng Hoàng hớn hở trong điện thoại làm nó bỗng bối rối,rồi chẳng biết vì sao nó nói câu rõ chuối:
_Có anh Duy thì em mới đi.
_Ừ,cả Huyền nữa.
_Ok!
_Tối nay 8h nha.Anh sẽ đến đón em.
_Vâng.
Nó thực sự đã mong đến ngày này từ lâu lắm.Chỉ có những dịp nghỉ nhiều ngày anh mới về (Hoàng học đại học rồi mà) và cuối tuần ngày lại trùng với ngày Gĩô tổ Hùng Vương.Nó đã đoán chắc Hoàng sẽ về và đã chờ đợi...Tưởng rằng nó phải vui lắm nhưng không hiểu sao nó lại thấy một nỗi buồn nhẹ thoáng trong lòng...gặp Hoàng là việc tốt hay không tốt ?Nên hay không nên đây?...Lần nào gặp nó cũng cảm thấy vui nhưng sau đó lại là nỗi đau khó diễn tả...vì nó yêu Hoàng và...Hoàng đã không còn yêu nó nữa.
Đúng.Hoàng đã từng yêu nó và giờ thì không.Nhà hai đứa chỉ cách một ngõ nhỏ,đối diện nhau.Nó còn nhớ như in cái ngày Hoàng bắt đầu chuyển về sống cạnh nhà nó...uhm...cứ như anh ở trong trái tim nó từ lâu rồi.Hồi đó Hoàng mới học lớp ba còn nó chỉ mới là con nhóc học mẫu giáo, thua Hoàng ba tuổi.Vậy mà khi thấy Hoàng nó đã nói với mẹ nó rằng:”Lớn lên con chỉ lấy anh Hoàng làm chồng thôi!”?!!Thế đấy,nó đã yêu mến Hoàng từ hồi mới gặp và đến tận bây giờ nó vẫn thế,vẫn yêu Hoàng dù biết anh không còn yêu nó,yêu vô điều kiện!
Có một tin nhắn đến:”Ê ku,tối nay Hoàng và Duy về đấy!”.Là Huyền,con bạn từ hồi quấn tã của nó.Nó rất thích sang nhà Huyền chơi và từ cái cửa sổ nhỏ ở nhà con bạn,nó có thể trộm nhìn sang nhà Hoàng.Đôi lúc nó có thể thấy bóng Hoàng đang học hay thấy anh đang online.Niềm vui nhỏ bé của nó chỉ đơn giản là thế.
Cầm điện thoại trên tay,nó nhắn tin trả lời Huyền:”Uh,tao biết rồi.Tối nay đập phá nha!hihihi”Nó biết Huyền cũng vui khi nghe tin này.Dù gì Huyền cũng đã có tình cảm với Duy.Nó cảm nhận được điều này từ cách Huyền nói chuyện về Duy,từ ánh mắt của Huyền mỗi khi nhìn Duy,...tóm lại là từ tất cả những gì con bạn thể hiện dù cho Huyền luôn chối phắt khi nó hỏi về chuyện này.Nó cũng chẳng quan trọng việc này lắm đơn giản vì nó không muốn tò mò chuyện người khác khi người ta không muốn tiết lộ dù người đó là bạn thân của nó.Duy là anh họ của Hoàng,hơn Hoàng một tuổi và nó thấy Duy cũng rất tốt.Nếu Hoàng là người vui vẻ , hơi ồn ào và lúc nào cũng cười thì Duy lại là một người con trai nhẹ nhàng , trầm lắng và rất hiền.Nó rất thích nhìn Duy,thích nhìn ánh mắt đăm chiêu của anh...vì sao thì nó cũng chăng biết nữa,chỉ đơn giản là thích mà thôi.Nhưng dù gì thì trong mắt nó Hoàng vẫn là tuyệt nhất!
Đang mải mê dán cặp mắt ba đi-ốp vào ti vi,điện thoại bỗng rung làm nó giật mình.”Greatness as you,smallest as me,...”Là Duy!Nó mở to mắt vì hơi ngạc nhiên.
_Anh Duy à,em đây.
_Ừ,vẫn nhận ra anh cơ đấy,tưởng nhóc quên anh rồi chứ?-giọng anh nhẹ nhàng xen chút trêu đùa.
_Đáng ra là quên rồi nhưng vì em lưu số anh nên phải nhớ thui.hehe...-nó lém lỉnh.
_Uhm...
_Anh sao thế?Em đùa thui,hihi.Đang ngồi nhà đợi anh gọi đi ăm kem nè!
_Không sao.Thế có cần anh đến đón không nhóc?-Duy vui vẻ đề nghị.
_Thôi anh ạ.Anh Hoàng hứa đón em và cái Huyền rồi.Lát nữa anh em mình gặp nhau ở Yến Nhi nha anh!
_Uhm...vậy cũng được.Lát gặp lại em.
Không hiểu sao nó lại có cảm giác rằng nó vừa làm Duy giận.Hic..nó có làm gì sai không nhỉ?!
8h kém 5.
_Bảo Anh.Bảo Anh ới ời...
Chẳng cần nhìn mặt,chỉ cần nghe giọng là nó đã biết kẻ đang quấy rối kia chính là Huyền.
_Đây đây đây ! Gớm,làm cái gì mà nhặng xị lên thế hả?
_Nhanh nhanh con khỉ,Hoàng đang chờ kìa!-vừa nói Huyền vừa lôi xềnh xệch nó vào nhà - Mau thay quần áo đi.
Trời ạ,có thế mà Huyền cũng làm như cháy nhà đến nơi.Nó vừa vào nhà chọn quần áo,vừa để ý con bạn.Huyền mặc quần jean,áo phông hình thỏ ngộ nghĩnh.Bạn nó xinh thật,nó trộm nghĩ khi nhìn lại nó.Đúng là nó chẳng xinh xắn dễ thương như Huyền,cũng không dịu dàng nữ tính,nó chỉ được mỗi việc học và hơn Huyền ở mỗi mặt này.Thế thôi,đó là chư kể đến việc nó vô cùng hậu đậu và vì thế nên...
_Á...chết rồi!-đột nhiên nó kêu thất thanh
_Gì thế hả-Huyền ngó mặt vào phòng nó,lo lắng hỏi.
_Tao...cái khoá tao kéo quá tay hỏng mất rồi...huhu
Vừa nói nó vừa nhìn Huyền với ánh mắt thảm thương nhất mà nó có thể có.Liếc mắt xuống cái quần jean của nó,Huyền cho nó một ánh mắt như thể chẳng có gì phải ngạc nhiên rồi lập tức đưa tay kéo nó đi...không,phải nói là lôi xềnh xệch mới đúng.
_Đi mau,không phải thay nữa,mặc vậy là xinh rồi!
?!!
2,Kem
Kết quả là bây giờ,nó đang phải mặc quần ngố quá đầu gối,áo phông cộc tay ngồi co ro ở quán kem.Thế nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì vì nó đang được ngồi cùng Hoàng.Đã từ lâu rồi nó không được ngồi cạnh Hoàng như thế này.Người nó đang lâng lâng một cảm xúc vui khó tả và nó đã trộm nhìn Hoàng.Lúc trước đi xe không để ý,giờ nó mới được ngắm khuôn mặt thân thương ấy,khuôn mặt hình...trái dưa hấu rất dễ thương.Thực ra đó chính là nhận xét của Hoàng về chính mình khi mà nó hỏi:
_Em rất thích khuôn mặt của anh đấy,nhưng nó có hình gì nhỉ?
Hoàng bỏ miếng dưa hấu đang cắn dở xuống bàn,cốc nó một cái:
_Ngốc này,hình trái dưa hấu đó.hehe...
Rồi Hoàng cười.Nó chết lặng.Gìơ nghĩ lại,có phải cái nụ cười ấy là nguyên nhân khiến trái tim đó loạn nhịp không đây?Và lúc này,Hoàng lại cười:
_Lâu rồi không nhìn,thấy anh đẹp trai quá hả sao mà cứ ngắm mãi thế?
_Xí...chỉ được cái tưởng bở là giỏi.Em chỉ đang tự hỏi tại sao anh và anh Duy là anh em mà anh laị thua xa anh ấy thế...chẹp chẹp...
Vừa nói nó vừa nhìn Duy với ánh mắt ngưỡng mộ và không quên khuyến mãi cho Hoàng cái nhìn đầy thương cảm!Không hiểu sao rõ ràng là yêu nhưng khi nó và Hoàng gặp nhau là lại chọc nhau chí choé.Duy với Huyền đã quen tụi nó như thế này nên chỉ ngồi nhìn rồi...cười!Một cơn gió thổi qua,nó chợt thấy run.Cũng đúng thôi,mới có tháng tư,cái dư vị lành lạnh của mùa xuân vẫn còn đó.Ném cho Huyền một cái sắc lẹm,nó hằn giọng:
_Con khỉ kia,đưa ngay áo khoác của mày cho tao!
_Tại sao?-Nói rồi Huyền vẫn ngồi ăn nem rán ngon lành làm nó tức anh ách
_Còn hỏi nữa à,đứa nào không để tao mặc quần áo đã lôi đi...
Nó làm bộ mặt thảm thương nhất có thể.Nghe thấy thế cả Hoàng và Duy đều quay sang nhìn Huyền.Huyền vội xua tay:
_Không phải thế.Tại nó làm hỏng khoa....á làm gì thế?..ơ...tại..à... tại áo nó... chưa khô nên...-Huyền nhìn nó đau khổ.Nó vừa đá vào chân Huyền.Cũng may nó xử lý nhanh không thì...hic.
_Tại mình thì cố mà chịu đi không phải kêu ca...hehe-Hoàng cười ranh mãnh như muốn trêu tức nó.”Xí,thì ta đây cũng chẳng thèm!”Nó vênh mặt nhưng thực ra nó sắp chết rét tới nơi..huhu
_Đây,lấy áo của anh này!
Vừa nói Hoàng vừa khoác áo của mình cho nó.Trời ơi nó biết trên đời vẫn còn nhiều người tốt mà hihihi.Nó cười tít mắt nhìn Duy với vẻ mặt baby dễ sợ thay lời cảm ơn(hic ghê quá).Liếc sang Hoàng,không hiểu sao nó lại bắt gặp ánh mắt thật khó hiểu.Hoàng không vui ư?Không phải,nó vứt luôn ý nghĩ đó ra khỏi đầu,làm sao có chuyện đó được!
Bọn nó ngồi ở quán đến tận 10h sau khi đập phá hầu như tất cả các món ở quán.Khỏi phải nói giờ đây,bụng đứa nào đứa nấy no căng.Trong lúc Duy trả tiền,Hoàng chở nó và Huyền về.Nó quay lại nhìn Duy và chẳng hiểu sao nó lại thấy buồn,không biết khi nào có cơ hội gặp anh ấy?!Chào Duy,nó leo nhanh lên xe.

3,Kí ức.
Vì mặc ít áo nên nó được ưu tiên ngồi giữa thế nhưng nó lại thấy lạnh.Gío khuya mang sương đêm phả vào mặt nó.Người nó đang run,không phải vì cái lạnh mà vì nó đang ngồi sau lưng Hoàng,rất gần,gần đến mức nó có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.Nó lấy cớ đó dựa nhẹ vào Hoàng và dường như nó đã phải kìm chế lắm mới ngăn được vòng tay đang chực đưa ra để ôm anh.Nó buồn ghê gớm khi nhận ra những kí ức ngày xưa lại hiện về,rõ rành và sắc nét...
Ba năm trước,vào một ngày đẹp trời,sáng sớm,không khí trong lành mát dịu.Trong cái cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng ấy,thấp thoáng bóng hai chiếc xe đạp chầm chậm tiến đi.Trên mỗi xe có một người con trai chở đằng sau một người con gái.Một bên là người con trai với đôi mắt trầm buồn suy tư,người con gái xinh xắn nhưng lặng lẽ,họ không nói gì,chỉ khẽ cười;bên kia là người con trai mặt mũi khôi ngô,mái tóc xoăn nhẹ thổi bay theo chiều gió.Tay phải anh lái xe,tay trái nắm gọn tay người con gái ngồi sau,vòng qua người mình.Người con gái với khuôn mặt vui vẻ ngây thơ thoải mái dựa vào lưng người con trai và ôm lấy anh.Họ đang cùng nhau ra biển.
Hai người đó là nó và Hoàng.Khi đó,Hoàng chưa nói thích nó nhưng bằng cảm nhận,nó hiểu tình cảm của Hoàng dành cho mình.Có lẽ Hoàng cũng thế.Tình yêu giữa hai người đôi khi không cần nói ra mà chỉ cần hai người tự cảm nhận.Nó đã rất hạnh phúc khi nghĩ rằng sẽ mãi mãi được Hoàng yêu thương như vậy...
Lại một kí ức khác...
Trước màn hình máy tính,Huyền gõ tên của nó và Hoàng.Chúng nó đang chơi trò bói tình yêu...
_Haha...’yêu’...máy tính bói cũng đúng chứ nhỉ.
Huyền reo lên thích thú.Nghe thế nó và Hoàng đang ngồi cạnh đấy cũng giật mình ghé mặt vào xem.Trên ô kết quả ghi rõ chữ yêu to tướng.
_Đúng gì mà đúng chứ?Con hâm kia mày toàn nghĩ ra những trò quái gở!-nó quay sang liếc xéo con bạn.
_Khiếp,thôi tôi biết rồi,không phải được chưa.Mày xem Hoàng có nói gì đâu mà mày phải cuống lên thế.
Nó quay sang Hoàng.Đúng là anh chẳng có nét gì thay đổi,à không,anh đang đăm chiêu nghĩ gì đó.
_Nếu anh nói là đúng thì sao?-Hoàng bất chợt quay sang nhìn nó
_Dạ...-nó mở tròn mắt,bỗng thấy mặt mình nóng ran
_Đúng là...anh thích em-Hoàng khẽ nói chỉ đủ để nó nghe thấy.
Im lặng.Nó thề là mặt nó đã thành quả gấc chín rồi ý chứ.Dù vẫn tin rằng Hoàng có tình cảm với nó nhưng đây là lần đầu nó được nghe Hoàng bày tỏ.
_Thế thì...ba năm nữa em sẽ nói em yêu anh.Được chứ?
_...
Lại một kí ức khác hiện lên và nó thấy nhói đau...
Mùa hè oi bức.Nó đã kết thúc kì thi cuối cùng trước khi bước vào cấp ba còn Hoàng đã là tân sinh viên đại học bách khoa.Có thể đã đến lúc được nghỉ xả hơi sau những ngày học vất vả.Nó nắm lấy tay Hoàng,nói khẽ:
_Em yêu anh
Nó đã hi vọng Hoàng sẽ vui lắm,sẽ ôm lấy nó nhưng không,anh quay người bỏ đi.Mặt Hoàng vẫn không biểu lộ chút tình cảm gì.Nó sững người ngạc nhiên rồi sau đó là thất vọng.Nó đã đợi lâu lắm mới được nói những lời này,vậy mà...
_Đừng nói nữa.Anh đã từng như em,từng trải qua cái tuổi trẻ con bồng bột này.Khi đó anh cũng đã nói ra những lời đáng ra chẳng bao giờ nên nói.Vậy nên anh mong em có thể quên đi...
_Quên ư?Nhưng ba năm trước em đã hứa...
Chưa dứt câu nhưng Hoàng đã đi khuất dạng để lại nó với nỗi buồn đau cay đắng.Nó không hiểu mọi chuyện,có lẽ đây chỉ là giấc mơ mà thôi.
Đóng lại tất cả những mảnh kí ức,nó trở về hiện tại.Tấm lưng ấm nóng của Hoàng không làm nó thấy lạnh nhưng lại làm nó thấy đau.Nếu là ba năm trước nó đã có thể ôm lấy Hoàng.nếu là ba năm trước Hoàng đã cầm tay nó,cho tay nó vòng qua người anh...nhưng Hoàng đã nói rõ ràng như thế thì nó còn có thể làm gì,nó không thể níu kéo vì cái gì không phải của mình thì sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Hoàng dừng xe.Nó như tỉnh lại sau những suy nghĩ mông lung.Huyền đã chạy thật nhanh lên nhà.Nó xuống xe chào Hoàng và bước đi cố gắng không nhìn vào mặt anh nhưng...
_Bảo Anh...-Hoàng gọi
Như phản xạ tự nhiên,nó quay lại
_Anh...em...uhm...ngủ ngon!
Nó thấy hẫng.Có lẽ nó đã mong Hoàng nói điều gì đó hơn thế.Hoàng cười với nó trước khi về.Vẫn cái nụ cười đó và nó,trong phút chốc nhận ra rằng nó còn yêu anh nhiều lắm!

4,Buồn
Sáng sớm..
Thời tiết những ngày đầu mùa hè thật kì lạ.Lành lạnh và mang hơi sương nhưng lại khiến nó thích thú.6h15,nó và Huyền đạp xe bon bon trrên đường cùng nhau tới trường.Hai đứa nó chẳng đội mũ,cứ mặc cho những hạt sương li ti bám vào tóc cho...lãng mạn.Chúng nó nói đủ thứ chuyện nhưng cuối cùng cũng quay về một chủ đề duy nhất:
_Hôm nay Hoàng và Duy đi rồi mày ạ.
_Ừ,tao biết rồi,thì sao?-nó làm bộ dửng dưng
_Sao cái gì mà sao?-Huyền đập mạnh vào tay nó-tao tưởng có ai đó phải buồn lắm chứ?
Huyền nhìn nó với ánh mắt hiện rõ chữ”tao biết tỏng mày rồi”.Ừ thì công nhận nó cũng buồn nhưng buồn thì làm được gì.Mỗi lần Hoàng về nó cũng đâu có cơ hội găp anh nhưng cảm giác là Hoàng đang ở nhà,đang ở gần nó làm nó thấy vui lạ.Rồi sau đó anh lại đi,nó lại buồn và chới với...Ngày nó và Hoàng còn yêu nhau:
_Mia này anh đi đại học rồi,nhóc có nhớ anh không?
_Không!-nó nói tỉnh bơ
Cốc,Hoàng gõ vào đầu nó.
_Vì...em biết anh sẽ trượt đại học hai năm để đợi em.
Cốc,Hoàng gõ cái nữa vào đầu nó.Nó đưa tay ra xoa xoa làm vẻ đau lắm.
_Hoặc em cũng sẽ thi đại học.
Ánh mắt Hoàng ngạc nhiên nhìn nó.Như hiểu điều anh muốn hỏi.nó nói:
_Ở đại học có khối phổ thông chuyên,nhất định em sẽ thi vào đó.
Nó đã nói với Hoàng như thế,vậy mà giờ đây nó vẫn học trường huyện dù Hoàng đã học đại học năm thứ nhất.Không phải nó không thi mà nó đã thi trượt.Đúng,nó thi trượt chuyên văn và chỉ đủ điểm vào lớp không chuyên.Nó thi chuyên văn đơn giản chỉ vì nó học tuyển văn và nó không muốn xa Hoàng.Nó đã vẽ ra viễn cảnh đẹp đẽ khi nó và Hoàng cùng nhau về nhà mỗi khi được nghỉ.Lúc đi trên xe nó sẽ có thể thoải mái dựa vào vai Hoàng để ngủ,hoặc hai đứa sẽ đeo tai nghe cùng thưởng thức một bản nhạc,...Nhưng điều đó vốn không xảy ra.Có lẽ chuyện học và chuyện tình cảm không thể đánh đồng với nhau.Nó đã làm điều ngu ngốc để rồi thất bại trong cả chuyện học tập và chuyện tình cảm.

5,Đau
Chiều,nó được nghỉ.1h,nó nằm dài trên giường,định bụng sẽ ngủ một giấc thật đã.Điện thoại nó rung.Có một tin nhắn đến.Hai chữ “anh Duy” làm nó hơi ngạc nhiên và thấy lòng mình vui lạ:”Em đang làm gì đấy?”-“Em chuẩn bị ngủ nè nhưng anh không làm phiền em đâu.hihi” Nó nhắn tin như thế vì nó thích nói chuyện với Duy.Ở bên Duy nó thấy thoải mái và rất ấm áp,cảm giác như Duy là một người anh trai vậy.Từ nước da hơi sạm đen,cặp mắt suy tư và cái mũi cao,...tất cả đều toát lên sự điềm đạm nơi Duy mà có lẽ chẳng bao giờ Hoàng có được.So sánh như vậy có lẽ là không nên nhưng có lúc nó đã mong Hoàng có thể nhẹ nhàng với nó...như Duy đã làm với nó.”Đôi khi anh muốn nghỉ một buổi học để về nhà gặp em vì ở bên em lúc nào anh cũng thấy vui! ^_^”
Nó cười.Tin nhắn đó của Duy thật sự đã làm nó thấy lâng lâng.”hihi vậy thì cứ về đi,em lại được ăn kem miễn phí rùi! ^_^”
Nó và Duy nói về rất nhiều chuyện,về cuộc sống sinh viên vui nhưng cũng gặp không ít khó khăn,về bạn bè và cả về tình cảm.Duy cho nó biết nhiều điều mà từ trước đến giờ nó chưa từng được biết.Đó cũng là một lý do làm nó quý mến Duy như vậy.Kết thúc cuộc nói chuyện,nó tắt điện thoại và mỉm cười một mình.Nó cứ cười mãi như thế đến khi thiếp đi và....
_Dậy,dậy mau.Biết mấy giờ rồi không mà còn ngủ hả?
Trời ơi,ngủ một giấc thôi mà cũng không yên với con giặc này.Huyền vừa hét ầm ầm vào tai nó vừa lấy bé poon yêu quý đậpvào người nó.Hic...bạn thân là vậy đấy.Dù không muốn nhưng nó phải lồm cồm bò dậy,hai mắt nó vẫn nhắm tịt...
_Ngoáp...gì vậy mày?
Đến lúc đó Huyền mới thôi không đùng vũ lực với nó.Ngồi phịch xuống giường,Huyền nói cho nó nghe cái lý do cao cả đã phá vỡ giấc ngủ ngàn vàng của nó:
_Tao vừa nhắn tin với Hoàng...
_Ngoáp...khát nước quá...haizz...
_Nghiêm túc một chút đi.-Huyền nhăn mặt nhìn nó-nghe cho rõ đây này:”...cấp ba anh cũng có người yêu nhưng đã chia tay vì nhận ra rằng bọn anh không hợp nhau nhưng dù sao những kỉ niệm của anh và cô ấy cũng rất đẹp và khó quên...”_thế mày và Hoàng không hợp nhau ở điểm gì hả con kia?
Huyền nhìn nó.Nó chết sững.Không phải nó.Người Hoàng nói đến không phải là nó.Tình cảm mà Hoàng dành cho nó đã kết thúc từ hồi anh học lớp mười và Hoàng nói không xác định được tình cảm dành cho nó chứ đâu phải chia tay.Mà thực ra bọn nó cũng chưa có bắt đầu thì sao có kết thúc?!Nó thấy mình như bị lừa dối.Tại sao Hoàng không nói thẳng với nó rằng anh đã có người yêu?Tại sao Hoàng lại nói anh không xác định được tình cảm để nó cứ nuôi hi vọng?Tại sao?Tại sao?TẠI SAO?Còn có người con gái khác bên anh ư?Còn có người con gái khác được anh cười đùa và hơn nữa là được anh yêu..!Những kỉ niệm của nó với anh có khi nào anh nhớ?Đầu nó quay mòng mòng nhưng nó không khóc.Nước mắt vẫn chẳng hề rơi!Nó kể chuyện này với Huyền.Lần đầu tiên nó thấy Huyền im lặng và nó biết mình cần sự im lặng.
Nững ngày sau đó,nó đã cảm thấy nguôi ngoai nhưng mỗi khi nghĩ đến những gì Huyền nói,nghĩ đến những dòng tin nhắn của Hoàng là nó lại thấy có cái gì đó nhói lên trong tim khiến nó khó thở.Nó đã cố nghĩ sang chiều hướng tốt,rằng phải có lý do gì đó nên Hoàng mới như vậy.Họ cũng đã chia tay vì không hợp nhau.Đúng,làm gì có i hợp với Hoàng hơn nó chứ?!Nhưng tất cả chỉ để nó tự an ủi mình,tất cả chỉ là suy diễn mà thôi.Nó lại đau và buồn.Nỗi buồn đó cứ như con sâu gặm nhấm niềm vui,niềm hạnh phúc của nó,gặm nhấm những kỉ niệm đẹp đẽ của nó và Hoàng,những kỉ niệm mà nó đã luôn trân trọng và giữ gìn...

6,Em có yêu anh không?...
Nhanh quá,một mùa hè nữa lại đến.Tiết trời oi ả làm nó thấy khó chịu.Nằm dài trên ghế,nó chăm chú đọc một cuốn trà sữa...
“Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love,little kiss
A little hug,little gift
All of little something,these are memories
You make me cry,make me smile
Make me fell that love is true
You always stand by my side
I don’t want to say goodbye...”
Chuông điện thoại.Không muốn nhấc máy,đơn giản vì nó muốn nghe cho hết bài nhạc chuông yêu thích.điện thoại nó rung đến lần thứ hai nó mới mệt mỏi nhấc máy.Hai chữ “Anh Duy” hiện trên màn hình làm nó ngạc nhiên,lạ và...hồi hộp.
_”Anh à”
_”Uhm...em đang làm gì thế?Rỗi không?”
_”Vâng.em rỗi”-Nó đang quá rỗi ấy chứ-“Thế có việc gì ạ?Anh định mời em ăn kem à?hihi”
_”Haha...cũng được đấy nhỉ..em đi với anh thì anh sẽ mua kem cho mà ăn!”
_”Thì không đi với anh em làm sao có kem chứ?! Hihi thế mấy giờ đây?”
_”15’ nữa anh đến.Ok?”
_”Ok.Lát gặp lại!”
Đúng 15’ sau,Duy ở nhà nó.Từ khi bắt đầu nghỉ hè thì đây là lần đầu tiên nó gặp Duy.Vẫn phong cách ăn mặc thường ngày nhưng dường như anh cao hơn thì phải.Hầu như mỗi lần gặp Duy đều ở trong hoàn cảnh có bốn người:nó,Duy,Hoàng và Huyền.Vì vậy có lẽ mọi sự chú ý nó đã dành hết cho Hoàng.Hôm nay,khi chỉ có mình Duy và nó, bỗng chốc nó thấy hơi xôn xao trước Duy,trước hình ảnh một người con trai dong dỏng cao,da ngăm đen,đôi mắt nâu ấm áp,với cái cách anh đưa tay giữ lại những lọn tóc đang bay bay trước gió,...Giật mình,nó tự cốc vào đầu.”Mày làm sao vậy hả?”
_Xong chưa nhóc?
Duy bất chợt quay lại hỏi làm nó giật mình cứ như con mèo đang ăn vụng bị người ta bắt quả tang.Nó luống cuống;
_Dạ..à...em xong rồi đây.
Nói rồi nó leo tót lên ngồi sau xe Duy.Trên đường đi hai đứa chỉ im lặng.Duy không nói sẽ cho nó đi đâu và nó cũng chẳng hỏi gì.30’ sau nó mới nhận ra rằng nó đang ở biển.
Không khí trong lành mát dịu.Bầu trời trong xanh không một gợn mây,từng đợt sóng vỗ nhẹ nhàng rồi sủi bọt lăn tăn.Vì là mùa hè nên biển cũng thật náo nhiệt,những toà lâu đài cát,những tiếng cười đùa,...chính vì vậy mà nó cũng thấy vui.
_Thích không?
Nó quay sang Duy,cười rõ tươi.Duy cũng vậy.
_Bây giờ đi ăn kem rồi em giúp anh một việc nhé,được không?
_Ok!
Nó và Duy đi dọc theo bờ đê đên một quán kem gần đó.Quán cũng không lớn lắm,bên ngoài quán cũng đơn giản nhưng bên trong thì đẹp lạ lùng,có chút gì đó ấm cúng,thân thiện và gần gũi.Nó đã từng đến đây nhiều lần nhưng lần đầu tiên nó bước vào quán kem này,chắc mới mở chưa lâu thế nhưng quán lại khá đông khách.Duy dẫn nó đến chỗ ngồi cạnh một khu vườn khá đẹp mà từ đó có thể nhìn thẳng ra biển.Phải công nhận chủ quán rất biết cách bày trí quán.Không gian thoáng,không tạo cảm giác gò bó mà rất rộng mở.Duy đi gọi kem cho nó còn nó thì cứ thả mình theo không gian tuyệt vời này,thả mình theo giai điệu nhẹ nhàng của “Nothing’s gona change my love for you”.Một lúc sau Duy quay lại với hai ly kem trên tay.
_Nào,xin mời.Ly kem đặc biệt có Một-Không-Hai đây!
_Có thật không đấy...ôi kem khoai môn hả?Sao anh biết em thích ăn khoai?Tài thế!-Nó cười tít mắt.
_Anh bói ra đấy!-Duy nháy mắt ting nghịch,làm như trẻ con lắm ý,nó phì cười.
_Ơ,em tưởng anh học kinh tế,sao tự nhiên chuyển nghề thầy bói thế?haha
_Ăn mau đi,chỉ nhiều chuyện thôi.
_Hihi...
......
_Oa,no quá.Haizz...thế muốn nhờ em chuyện gì nào?
_Ờ thì...em thử nêu cảm tưởng về quán kem này xem.
_Đẹp,đồ ăn ngon.
_Có vậy thôi á?-Mặt Duy lộ rõ vẻ thất vọng.
_Không vậy thì phải thế nào.Muốn em chê hả?Hehe
_Anh định tỏ tình với người yêu ở đây,nhờ em phát biểu tí cảm nghĩ mà...haizz...thất vọng ghê cơ!
Mặt Duy buồn buồn làm nó thấy có lỗi.Biết thế nó nói luôn những gì nó nghĩ có phải hay không!
_À,thực ra thì...
_Haha,anh đùa em thôi.Quán anh mở đương nhiên là đẹp rồi!
_CÁI GÌ.....Ý ANH MUỐN NÓI...ANH LÀ ÔNG CHỦ HẢ???
_Có cần phải nói thế không?
Ôi ngại quá,vừa rồi nó ngạc nhiên quá nên hét rõ to.bây giờ cả quán đều quay lại nhìn nó và Duy.Hic,xấu hổ quá!
_Uhm...đây là mơ ước anh ấp ủ lâu rồi.Vì người ấy thích biển và thích ăn kem nên anh đã cố gắng mở quán này mong khi nào có cơ hội thì dẫn cô ấy đến đây.Hi
_Oa lãng mạn quá.Anh nhớ phải cho người ta biết tình cảm của mình đấy!
_Tất nhiên rồi.À Bao Anh này,chuyện của em thế nào rồi?
_Nó ngẩng mặt lên nhìn Duy,im lặng...
_Thực ra hôm nay mời em đến đây còn một chuyện nữa.Anh có thể hỏi em một câu được chứ?
_Vâng,đương nhiên rồi!
_Em..em có thích anh không?
Keng,nó đánh rơi cái dĩa xuống đất.Mắt mở to hết cỡ nhìn Duy.Duy đứng dậy lấy dĩa khác cho nó.Ôi nó có nghe nhầm không vậy?hichic
_Nhìn thái độ của em là anh biết không phải rồi.Thế mà thằng Hoàng nó cứ nghĩ linh tinh.Xin lỗi đã làm em giật mình nhé!
Nghe Duy nói thế nó mới định thần lại được.Nhưng tại sao lại liên quan đến Hoàng?
_Em biết đấy,hoàng là đứa nhạy cảm.Anh cũng không hiểu sao nó nói với anh rằng người em yêu không phải nó mà là anh,nó còn bảo là em không nhận ra điều đó,..em đừng hiểu lầm nó nhé,thực ra nó yêu em lắm đấy.Chuyện này cũng làm anh rất khó xử nên anh đã tim gặp em,chứ thằng Hoàng nói có chịu nghe đâu.Nó vốn là giống chậm hiểu mà..ơ sao thế?
_.......
Có phải mơ không?Sao nước mắt cứ chảy ra thế này?Sao Hoàng có thể nghĩ như thế chứ...đúng là đồ ngốc mà...
_Anh xin lỗi vì bây giờ mới nói cho em biết,anh...
Nó ôm lấy Duy...không,nó phải là người cảm ơn anh mới đúng...”Cảm ơn anh vì tất cả...anh trai à..!”
Khi em dựa vào bờ vai anh vì người con trai khác,anh đã không biết phải như thế nào,anh có thể nghe trái tim em đang run lên vì hạnh phúc nhưng có lẽ em chẳng nhận ra trái tim anh đang đập từng nhịp đau đớn...em làm sao mà biết được khi em luôn nhìn về một người còn anh lại luôn nhìn về em lặng lẽ...Sao anh không cứ giữ im lặng như những ngày trước,nếu như vậy thì anh có cơ hội giành em cho riêng mình không?Dù là ích kỉ nhưng anh có thể làm và anh đã làm,đã im lặng trong hai năm...nhưng yêu em anh đâu thể nhìn em cứ mãi đau khổ...một lần thôi...ôm anh và hãy nghĩ về anh...được không?
Bỗng nhiên em đẩy tôi ra...vì người con trai đó...
_Anh Hoàng...-Hoàng đã đứng đó,đã nhìn thấy...
_Xin lỗi vì đã làm phiền hai người.-Mặt Hoàng tái mét.
Nói rồi Hoàng bỏ đi thật nhanh và cũng thật nhanh em chạy theo bóng người con trai đó và để mặc anh.Là điều anh đã chọn,là điều anh muốn dành cho em nhưng sao..đau quá!Haha,kết thúc rồi...nước mắt rơi...

”If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
...
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love
......”

7,Hạnh phúc là khi...anh yêu em và em cũng yêu anh...
_Hộc hộc,anh đứng lại,đứng lại đi,nghe em giải thích...
Mặc cho nó gọi thế nào,Hoàng cũng chẳng quay đầu lại dù chỉ một lần.hừ,đồ cứng đầu,được rồi,em sẽ cho anh biết tay.
_Bốp!-Một nắm đất từ tay nó bay thẳng đến lưng Hoàng.Kể ra tay ném của nó cũng khá đó chứ..hehe
_Anh không biết mình đang đứng ở đâu hả đồ ngốc!-Nó hét toáng-Nữa này.bộp!...haha.
Đúng lúc Hoàng quay lại,một nắm đất nữa đã bay thẳng vào mặt anh.Hic hic..chết rồi.Hình như anh đang rất giận thì phải.Mặt nó tái mét.Hoàng đã dừng lại và đang tiến thẳng đến chỗ nó đứng.Huhu không hiểu sao nó thấy sợ và..nó đã chạy.Lúc trước là nó đuổi theo Hoàng,còn giờ thì ngược lại.Ôi chẳng hiểu thế nào nữa?!
_Thả em ra,thả em ra..á á...
_Nhìn mặt anh đây này..-vừa nói Hoàng vừa chỉ vào khuôn mặt lấm lem bùn đất,hậu quả do nó gây ra,hic-EM ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ???
_Á,sao anh lại đuổi theo em?
_Thế ai chạy theo anh trước?-Mắt Hoàng xoáy sâu vào nó làm nó bối rối.
_Ơ,...em...em xin lỗi. Hoàng thả tay nó ra,bước đi.Nó cứ như bị trời trồng vậy,cứ đứng đó nhìn bóng anh lầm lũi bước đi.Rõ là nó có chuyện muốn nói mà,đúng,nó phải đuổi theo anh...
Trên bãi biển,nó theo Hoàng,chạy theo cái bóng áo trắng ,chạy theo để kéo lại một chút gì đó,là hi vọng,là yêu thương,..
Cuối cùng nó cũng bắt được anh,ôm anh từ phía sau,thật nhẹ nhàng,anh cũng đã đứng yên như thế,không hề đẩy nó ra...
_Anh đã hiểu nhầm rồi.Em...yêu anh...người..em...yêu...là...anh.Ngày trước,bây giờ,mai sau,mãi mãi,...sẽ chỉ là anh mà thôi...chỉ là anh thôi...
Hoàng quay lại.Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Nước mắt rơi trên má nó,không phải của mình nó,mà là của Hoàng nữa...hai đứa nó cứ đứng mãi trên bãi biển như thế,quên hết mọi thứ,quên thời gian,quên quá khứ vì nó biết,Hoàng biết,bây giờ,nó và anh...mới chỉ là bắt đầu...
_Anh xin lỗi...
Và nó mỉm cười...
Nhẹ nhàng như những con sóng....

The end.
T3
7/5/2011
_Được rồi,không có chuyện gì nữa anh đi đây,Đừng có ném cát lung tung nữa!
_Ơ,...vâng!-Mặt nó đần ra ,ngố !
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 21/05/11, 07:50 pm

Xin lỗi mọi người nha phần cuối bị đăng nhầm một ít
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by chocalate 21/05/11, 08:26 pm

hay qua.nhung ma.hiz.doan cuoi pun- cuoi.hehe.
chocalate
chocalate
Mem cấp 3
Mem cấp 3

Tham gia : 11/09/2010
Bài viết : 68


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by 4rumer 21/05/11, 08:53 pm

Hì, đọc xong mờ hết cả mắt :p
4rumer
4rumer
Mem cấp 6
Mem cấp 6

Tham gia : 12/05/2010
Bài viết : 779


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by boyanchoipro 21/05/11, 11:08 pm

Uk. Hay đấy. Tiếp tục fát huy nhé
boyanchoipro
boyanchoipro
Mem cấp 6
Mem cấp 6

Tham gia : 29/10/2010
Bài viết : 833


Http://lovesuju-vn.forum-vn.net

Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by pebin_xx94 23/05/11, 09:53 am

hihi đoạn cuối pùn cười mà lãng mạn... cười ra nước mắt
có thật là có những t/c k diễn tả = lời k nhỉ
pebin_xx94
pebin_xx94
Mem cấp 3
Mem cấp 3

Tham gia : 10/12/2009
Bài viết : 192


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by tran thuy trang 23/05/11, 12:35 pm

hihi thành công ngoài mong đợi.cảm ơn mọi người nha!
tran thuy trang
tran thuy trang
Mem cấp 3
Mem cấp 3

Tham gia : 22/08/2010
Bài viết : 78


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by tran thuy trang 23/05/11, 12:51 pm

cảm ơn hộ tác giả.hì vui vẻ
tran thuy trang
tran thuy trang
Mem cấp 3
Mem cấp 3

Tham gia : 22/08/2010
Bài viết : 78


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 23/05/11, 08:28 pm

bài viết của bạn hay quá. Ước j mình cũng dk như nhân vật Bảo Anh trong truyện thật lãng mạn ;-d
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 24/05/11, 08:19 pm

cảm ơn mọi người nhiều.truyện này một phần là có thật.hì ước gì kết thúc cũng như thế...nhưng rất tiếc bây giờ chưa có kết thúc và chắc chắn sẽ không được như vậy.hi vui vẻ
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 24/05/11, 08:21 pm

thực sự thì cách viết văn vẫn còn gặp một số lỗi.lần sau mình sẽ cố gắng hơn!mong mọi người tiếp tục ủng hộ.hihi
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 27/05/11, 04:04 pm

may nghi t nen noi j bi h?
sinh dong!song dong lun!
hehe
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Khách vi 29/05/11, 08:54 pm

uhm,giống truyện trà sữa nhỉ?đa số nhân vật nữ chính đều gặp 1 nửa hoàn hảo của m!hay.ước gì m được như cô ấy.hehe
Anonymous
Khách vi
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

truyen - TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI... Empty Re: TRUYỆN NGẮN:HẠNH PHÚC LÀ KHI...

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết